Chương 10

Dịch Miểu trời sinh là một mặt trời nhỏ, tiên sinh nhà mình nói chuyện có khó nghe như thế nào nếu có thể tiếp nhận được cậu liền cố gắng tiếp nhận, nếu thật sự không tiếp nhận được thì ít nhất cậu cũng đã cố gắng hết sức mình rồi.Dịch Miểu cảm thấy mua màu hồng không được, vẫn là màu xanh đẹp hơn, cậu cũng không hỏi xem tiên sinh nhà mình thích bé trai hay bé gái.

Hạ Hướng Vũ nhìn đèn đỏ, thất thần nói một câu, ""Lại không biết nam hay nữ, chờ sau khi sinh mua cũng được.""

""Vâng.""

Dịch Miểu phồng phồng miệng, đùa nghịch móng tay của mình, trong lòng có chút mất mát, cứ có cảm giác như tiên sinh cũng không chờ mong lắm a.....

Cậu luôn lo được lo mất, đôi khi Hạ tiên sinh sẽ đối tốt với cậu một chút, đôi khi lại như thế này, làm nội tâm của một mặt trời nhỏ luôn tích cực như cậu cũng có điểm mất mát.

Trong xe lại trở về bầu không khí xấu hổ, Hạ Hướng Vũ cảm thấy không đúng, chính mình vừa rồi cũng có nói linh tinh cái gì đâu.

--------

Vào thứ bảy khẳng định siêu thị cũng không ít người, chỗ đỗ xe cũng rất khó tìm, lượn xe hai vòng mới tìm được chỗ để xe. Vừa rồi ở trên xe Dịch Miểu cảm thấy có chút nóng liềm đem khăn quàng cổ cởi ra.

Thời điểm xuống xe, Dịch Miểu xuống trước, Hạ Hướng Vũ vừa quay đầu liền thấy khăn quàng an an tĩnh tĩnh nằm ở ghế phụ, quả nhiên người này vừa cởi ra liền vứt bừa bãi.

Hạ Hưỡng Vũ cầm khăn xuống xe, Dịch Miểu đang ngoan ngoãn cúi đầu chờ bên cạnh một xe trắng khác, trong lòng còn nghĩ xem tiên sinh có thích Tiểu Bảo không.

Hạ Hướng Vũ nhíu mày, Dịch Miểu lộ cái cổ tắng nõn, mặc một cái áo khoắc màu vàng che được bụng nhỏ đang ngày một phồng lên, nhìn nhỏ nhỏ đứng ở đó, rất đáng yêu.

Nội tâm Hạ Hướng Vũ: Vợ nhỏ thực đáng yêu! Đáng yêu quá a....!

""Sao lại vứt bừa bãi như thế này, bị cảm là tôi không có thời gian cùng em đi bệnh viện đâu.""

Đi đến lấy khăn quàng kín cổ cậu, để lộ ra một cái đầu nhỏ, Dịch Miểu chớp chớp mắt, nhận ra là mình lại vứt bừa bãi, thanh âm đáp lại có chút nhỏ, ""Em xin lỗi......""

""Ngốc.""

Hạ Hướng Vũ kéo tay cậu, đem tay cậu để vào trong túi rồi mới đi vào siêu thị.

Hạ Hướng Vũ rất ít khi đi dạo siêu thị, mấy lần trước đi cùng Dịch Miểu cũng là vội vàng lên danh sách rồi dẫn cậu đi lắc lư một vòng rồi về.

Hơn nữa mấy lần trước đều vội làm việc, bên này Dịch Miểu vừa cầm vào gói khoai lát muốn hỏi xem Hạ Hướng Vũ có muốn hay không thì quay đầu lại liền thấy Hạ Hướng Vũ đang nói chuyện điện thoại, không đáp lại cậu, bọn cậu như hai người xa lạ đi dạo siêu thị.

Nghiêm túc dẫn cậu đi siêu thị thì lần này là lần đầu tiên, trong lòng Dịch Miểu vô cùng vui vẻ, lòng bàn nay ra chút mồ hôi, kỳ thật trong đây có chút nóng nhưng Dịch Miểu lại không muốn cởi khăn quàng cổ.

Lúc đến khu đồ cho trẻ em, Dịch Miểu không do dự liền đi vào dạo một vòng, ""Chúng ta vào xem được không..""

""Khụ....Em muốn đi thì đi, muốn mua gì cũng được."" Hạ Hướng Vũ cũng nghĩ sẽ cùng cậu chọn, hơn nữa Dịch Miểu vừa rồi có nhắc đến mấy bộ màu xanh, anh cũng đang chuẩn bị mua.

""Anh xem con vịt con nè, thật đáng yêu ha ha ha.""

Hạ Hướng Vũ đang xem xem cái nào có lượng tiêu thụ mạnh thì liền để vào trong xe. Quay đầu thì thấy Dịch Miểu cầm một con vịt con màu vàng, còn bóp làm cho nó kêu ra tiếng cạc cạc, Dịch Miểu thấy thế thì cười không ngừng, đôi mắt cong cong đáng yêu, cười lên còn có má lúm đồng tiền, ngọt không chịu được.

Hạ Hướng Vũ giật giật hầu kết, cảm thấy hình như mình xuất hiện ảo giác, cảm giác như bây giờ trên người Dịch Miểu đang tỏa hương Milan.

""Tiên sinh, anh xem có đáng yêu không?""

""Ừm, đáng yêu.""

Hạ Hướng Vũ nuốt nuốt nước miếng, quay đầu dời tầm mắt của mình, khóe miệng cũng cười cười, trái tim đập thình thịch, Dịch Miểu quá đáng yêu rồi. Nhưng Dịch Miểu lại thấy tiên sinh hình như không thích vịt con, quay đầu cầm một quả đào nhỏ lần nữa hỏi anh.