Chương 23

Nhà thiết kế......Hạ Hướng Vũ phát hiện chính mình đang khinh địch, ngành mà Dịch Miểu học khi ở đại học là mỹ thuật thiết kế, nhưng mà……cùng cậu kết hôn lâu như vậy, anh cũng chưa nghe qua cậu có bạn học gì a.

Anh ngồi trên sô pha suy nghĩ, vì sao Dịch Miểu lại không mang anh đi cùng? Vì sao vậy? Vì sao vậy? Vì saoooooo?!

Dịch Miểu không mang theo mình, có phải hay không là không yêu mình! Nhưng mà cậu đang mang thai con của anh, chẳng lẽ Khúc Thanh Phong còn có ý nghĩ muốn làm cha kế của con anh?! Không phải chứ! Con còn chưa sinh ra, bé yêu vậy mà đến cả cha dượng cũng tìm xong cho con anh rồi??

Hạ Hướng Vũ che đôi mắt lại, thở dài một hơi, sầu quá a……

Thư Trường Lỗi trong điện thoại gọi vài tiếng, cũng chưa gọi được Hạ Hướng Vũ đang trong bi thương đi ra, “Cậu đâu rồi, ê ê ê! Đã chết rồi ư!”

"Em ấy……em ấy hình như cùng một nam nhân khác ra ngoài ăn cơm……” Tạm dừng vài giây, “Hơn nữa còn nói dối với tôi là về nhà ăn, không mang theo tôi.”

Quan trọng nhất, trọng điểm nhất là, “Không mang theo tôi!”

“Này có cái gì kỳ quái đâu, tôi còn tưởng rằng chuyện gì cơ.” Thư Trường Lỗi rõ ràng đối với loại hành vi này của Hạ Hướng Vũ khịt mũi coi thường, căn bản không đem bộ dáng không có tiền đồ này của anh để trong mắt , “Tôi đi ra ngoài ăn cơm đây, nói với tôi cũng vô ích.”

“Cho nên cậu mỗi lần đều bị cậu ta ấn ở trên giường quất đến dậy không nổi a a.”

“…………”

"Đó là do tôi chiều anh ấy được không??”

“Nhưng cậu vẫn là dậy không nổi a, đừng dùng mấy cái lí do vớ vẩn nữa.”

“…………”

Thư Trường Lỗi cảm thấy, không nên làm bạn bè với người như Hạ Hướng Vũ, “Nói thật, Dịch Miểu có thể bảo vệ tốt cho chính mình, cậu cứ yên tâm đi!”

Thư đại minh tinh không tiếp nữa, tỏ vẻ tôn nghiêm nam nhân của mình đã chịu uy hϊếp, tắt điện thoại, để lại Hạ Hướng Vũ ngồi ở trên sô pha tự hỏi nhân sinh.

Bé yêu nhà mình hình như ra ngoài ăn cơm với một nam nhân khác, làm sao bây giờ? Online chờ gấp!!

Dịch Miểu không hề biết rằng lão công nhà mình ở nhà đang sốt ruột đến bốc lửa.

Sau khi ra cửa đi đến tiểu khu cậu mới phát hiện mình không mang điện thoại, do dự nửa ngày cuối cùng cũng không quay về lấy, nói không chừng sau khi về nhà tiên sinh liền muốn đi theo cậu.

Dịch Miểu cảm thấy nếu cậu cùng tiên sinh về nhà nhất định sẽ xảy ra hiểu lầm gì đó, vẫn là……

Một ngày của mùa đông, dựng phu nhỏ một mình một người đi về nhà mẹ đẻ, làm gì có nơi nào có đạo lý không mang theo chồng về cùng?

Tính đi tính lại, đây cũng là lần đầu tiên Dịch Miểu về nhà sau khi gả đi, từ sau khi tiếp cận thành công, ba cậu liền cho cậu đóng gói đồ đi luôn , một giây cũng không do dự, hiện tại về nhà, trong lòng cảm thấy nhiều chút sao sao....

Phong cảnh của Dịch gia đã không còn giống với trước kia.

Dịch lão gia Dịch Hồng Quốc là một gian thương. Hai lần hạng mục đều không đủ tiêu chuẩn, chất lượng không đạt tiêu chuẩn, sau khi dùng đồ chất lượng thấp đổi giá tốt nhưng lại không thành công, cho nên mất không ít tiền, đem Dịch Miểu gả vào Hạ gia, chính là để hợp tác một cái hợp đồng.

Dịch gia đã không còn giống với trước kia nữa rồi, còn muốn dựa vào nhi tử để tranh thủ có môt cái hợp đồng mới.

Cậu một mình bắt xe trở về nhà, nhà cũ Dịch gia ở khu biệt thự ngoại ô, nhà tân hôn Hạ Hướng Vũ cùng cậu lại ở trung tâm thành phố, cũng coi như là rất xa.

Đứng ở cửa một hồi lâu, Dịch Miểu đem bao tay cởi ra, gõ gõ cửa, ngày mùa đông lạnh lẽo , hắn biết cậu không mang Hạ Hướng Vũ trở về, nói không chừng người trong nhà sẽ rất tức giận……

“Ba, mẹ, con đã về rồi.” Dịch Miểu ấn chuông cửa, nhấp nhấp môi, luyện tập mỉm cười một chút, không thể mất lễ nghĩa được.

“Thái thái, đại thiếu gia về rồi!” Mở cửa chính là người hầu trong nhà, dì Vương ngày thường chuẩn bị việc vặt trong nhà .

Dì Vương ngày thường đối với cậu cũng không tồi, chạy nhanh lôi kéo cậu vào phòng, nghe thấy bên trong có tiếng leng keng quang quang của xe đồ chơi, tiếng xe điều khiển từ xa , liền biết là em trai đang chơi.

Dịch Miểu vào cửa, cởϊ áσ khoác, bên trong mặc quần yếm nếu không nhìn kĩ thì cũng không biết là cậu đang mai thai.

“Không phải nói đã năm tháng rồi sao? Sao nhìn không lộ rõ vạy? Tiểu Bảo bối có phải hay không lớn lên hơi nhỏ?”

“Không có đâu, khả năng là do con mặc đồ rộng.” Dịch Miểu cười cười, đôi mắt cong cong như là trăng khuyết, càng nhìn càng đẹp, “Kỳ thật vẫn có thể thấy mà.”

Vào phòng thì thấy Dịch Sanh đang nhảy nhót ra, nó nhỏ hơn cậu gần một giáp, tuy rằng mới là một tiểu hài tử mười mấy tuổi, nhưng lớn lên rất cao, xoay người liền đυ.ng phải cậu.

Dịch Sanh nhìn cậu một cái, liền tia tới bụng nhỏ phồng lên của Dịch Miểu, cười một chút, “Ba, mẹ, anh trai con mang thai thật nhanh, con lần đầu thấy nam nhân mang thai, thì ra là cái dạng này.”

Trên mặt Dịch Miểu vẫn cố giữ tươi cười, đứng tại chỗ, nhẹ giọng nói với Dịch Sanh, “Tiểu Sanh, sinh nhật vui vẻ nha.”"Anh trở về làm gì nữa, kết hôn xong là thôi rồi, nam nhân mà mang thai, xem xem có mất mặt không."

Dịch Sanh là được cha truyền cho, omega ngày càng ít dần, giới tính nam lại càng ít.

Dịch Miểu còn là omega có hương thơm ngọt ngào, vốn dĩ đã thiếu lại càng thêm thiếu, cho nên Hạ tiên sinh ở nhà hay vụиɠ ŧяộʍ ngửi cũng phải, nhưng người Dịch gia lại không nghĩ như thế.

Bọn họ chỉ nghĩ đứa con này có thể mang thai, có thể mang tiền về nhà hay không, có mang lại lợi ích cho Dịch gia hay không, nếu không được gì thì cũng chỉ phí công nuôi dưỡng.

Dịch Hồng Quốc nghe thấy tiếng thì đi xuống lầu, Dịch Miểu sợ nhất chính là ba, sô pha cũng chưa dám ngồi xuống, đứng ở đại sảnh cũng không dám ngẩng đầu, mẹ cũng đi theo bên cạnh cùng nhau xuống lầu.

Tạ Á Bình một thân sườn xám tơ lụa, có trang điểm một chút, nhìn Dịch Miểu đang đứng trong phòng khách, lại nhìn sang dì Vương, vẫy vẫy tay bảo dì Vương lui xuống, bà nhíu mày hỏi, "Hạ Hướng Vũ đâu? Đang đi đỗ xe sao?"

Dịch Miểu khẩn trương mà nuốt nước miếng, đầu ngón tay nhéo nhéo quần yếm, trong lòng bồn chồn.

"Anh....anh ấy bận lắm nên con không mang anh ấy tới."

"Là cậu ấy thật sự bận hay là do cậu không nói với cậu ấy."

Dịch Hồng Quốc mở miệng liền đem Dịch Miểu doạ cho run lên, trong nhà ba không thích cậu, cho dù cậu làm tốt cái gì thì ba cũng không bao giờ dành ra nửa con mắt để tâm đến cậu.

Toàn bộ không khí trong nhà đều trở lên trầm mặc, Dịch Hồng Quốc nhìn là biết đang sinh khí, chậm rì rì đi qua chỗ Dịch Miểu.

Câu nhìn ba vốn đang ngồi trên sô pha, đem văn kiện đã chuẩn bị tốt ném lên bàn, "Mới ra khỏi nhà mấy tháng mà đã không xem ai ra gì."

"Lão gia, bớt giận."

"Bà xem bà sinh ra một đứa con thật tốt! Nếu không có Dịch Sanh, chỉ sợ Dịch gia ta đã đoạn tử tuyệt tôn."