Chương 15

Dịch Miểu thất thần, trên đường về nhà cũng không nói gì, trong xe lại xuất hiện bầu không khí xấu hổ, thực sự là hai người cũng không có gì để nói cả.Hạ Hướng Vũ có điện thoại, Dịch Miểu nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc, liền nghe thấy Hạ Hướng Vũ cười một tiếng, cũng không biết là cùng ai nói chuyện qua điện thoại.

Có thể là đeo tai nghe Bluetooth không thoải mái, cho nên Hạ Hướng Vũ liền bật loa ngoài, Dịch Miểu nghe thanh âm là biết người đó là Thư Trường Lỗi vừa mới gặp.

Tức thật! Hạ tiên sinh thế mà làm trò gọi điện thoại trước mặt mình! Thật sự nghĩ cậu là bánh bao nhỏ mềm mại không có một chút nội tâm ghen ghét sao!

Được rồi, thật sự là không có....

Dịch Miểu dựng lỗ tai lên nghe, ánh mắt giả vờ mơ hồ nhìn phong cảnh ngoài cử sổ, làm bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy.

Nghe qua thì chắc y vẫn đang ở siêu thị, thanh âm bất đắc dĩ của Thư Trương Lỗi từ trong điện thoại truyền đến, ""Sao cậu lại đi như thế a? Phải cùng nhau ăn một bữa cơm chứ? Vừa rồi người nhiều như thế suýt nữa thì đè chết tôi.""

Hạ Hướng Vũ cười một tiếng, cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại, ""Mua đồ xong thì về nhà thôi, không thì còn làm gì nữa?""

""Cậu lâu rồi cũng không tới nhà tôi ăn cơm. Hay là trong nhà giấu người, sợ tôi đoạt mất? Tôi sẽ không.......""

""Khi nào rảnh rồi đi, dạo này không tiện.""

Ánh mắt Hạ Hướng Vũ thoáng lướt qua Dịch Miểu, người này vậy mà lại nhìn ra cửa sổ, cũng không để ý mình đang gọi điện thoại.

""À đúng rồi, cậu kết hôn từ khi nào vậy a? Cậu cũng không thèm nối với tôi một tiếng! Anh em với nhau mà vậy sao, tôi thấy anh dâu thật đáng yêu a, không ngờ cậu lại thích kiểu người như thế.....Nếu cậu sớm nói với tôi cậu thích kiểu omega mềm như thế này, tôi lúc trước.....""

Không đợi Thư Trường Lỗi nói xong, Hạ Hướng Vũ liền nhanh tay ấn kết nối tai nghe Blutooth, làm Dịch Miểu đang nghe sửng sốt.

Âm thanh chỉ truyền đủ qua tai nghe cho người đeo, Dịch Miểu dựng lỗ tai nghe cũng không nghe ra được cái gì, ngược lại thấy Hạ tiên sinh qua điện thoại cười hai tiếng mà sửng sốt.

Số lần tiên sinh nhà mình cười với mình cũng không nhiều lắm.

Dịch Miểu cảm thấy phong cảnh ngoài cửa sổ đi tới đi lui cũng chỉ có như vậy, mỗi lần về nhà đều giống nhau, Cậu có thể làm bộ dạng hứng thú như chưa từng thấy qua, nhưng hiện tại không được, cậu đang rất khổ sở.

Nhưng cậu lại không thể nói, bởi vì cậu không muốn làm cho Hạ tiên sinh nghĩ cậu là kiểu người hay thích ăn dấm, người lòng dạ hẹp hòi.

Dịch Miểu cầm điện thoại của mình để tìm kiếm thông tin, phát hiện hội thoại của cậu và Hạ tiên sinh ít đến đáng thương, cơ bản đều là liên hệ bằng máy bàn ở nhà, cho nên căn bản là không có nhật kí gì cả.

Ngay cả nhắn tin cũng chỉ là mấy lời khách sáo thuận miệng, được không, ăn chưa, ngủ rồi sao, Tiểu Bảo không nháo, có thoải mái hay không.

Hạ Hướng Vũ dùng dăm ba câu để cúp điện thoại của cái người đang nháo muốn đến gặp Dịch Miểu, quay đầu liền thấy Dịch Miểu đang phát ngốc.

Anh quay đầu làm bộ lơ đãng hỏi, ""Đang nghĩ cái gì vậy?"" Cảm thấy nói quá ít lại thuận miệng nói một câu, ""Sao lại xuất thần?""

Thần trí đang trôi lơ lửng của Dịch Miểu bị lời nói của Hạ Hướng Vũ kéo về, nhẹ giọng nói một câu, ""Không có gì......."" Kéo kéo khóe miệng, muốn tỏ vẻ chính mình đang không nghĩ gì cả.

Nhưng bộ dạng nói dối của cậu không có kĩ xảo, lừa không được Hạ Hướng Vũ, nhưng Hạ Hướng Vũ cũng không biết làm sao lại như thế, cũng không nói gì thêm, hai người lại quay trở về bầu không khí trầm mặc.

Dịch Miểu đang suy nghĩ một việc, một việc rất đơn giản, chính là cuối cùng cậu đối với Hạ tiên sinh là cái gì.

Càng ngày cậu càng không cảm thấy một chút cảm giác an toàn gì cả, hai người tuy rằng cũng được coi là ép duyên, nhưng cũng có thể nói đây là một cuộc giao dịch đơn giản.

Đơn giản đến mức cha mẹ Hạ tiên sinh Dịch Miểu cũng chưa từng gặp qua.