Chương 14: Hòa thuận hiếm có.

Chương 14

Nghe đến câu nói đó , trong lòng Ôn Nịnh bất giác gợi lên đau xót.

Khi còn nhỏ nàng là người chết vì sĩ diện , ở bên ngoài cho dù có bị bắt nạt cũng quyết không chịu nhận thua , lúc nào về đến nhà cũng nhào vào lòng Cố Trì Khê khóc lớn một trận . Có chị ôm nàng an ủi nàng , thế cho lên trong khoảng mười mấy năm đó , nàng luôn ỷ lại vào Cố Trì Khê.

Mấy năm nay nàng phải sinh hoạt một mình , đã sớm tự cho rằng bản thân mình đã tu thành bách độc xâm hại , chỉ là vẫn không nghĩ tới , vừa nhìn thấy Cố Trì Khê , lại có cảm giác muốn ỷ lại như khi còn nhỏ.

Nàng thật sự ủy khuất.

Chỉ là nàng bây giờ đã không thể làm giống như khi còn nhỏ , nhào vào lòng Cố Trì Khê , ôm chặt lấy người khóc lóc một trận .

Một làn gió lớn thổi qua người , lá cây trên đỉnh đầu va chạm chạm vào nhau tạo lên âm thanh rào rạc rung động , Ôn Nịnh rũ mắt nhìn xuống bàn tay đang bị nắm lấy của mình , đáy mắt nàng hiện lên sự kháng cự , do dự một lát , mang theo vài phần không lỡ mà rút tay ra.

“ Ta không ủy khuất.” Nàng tỏ ra thoải mái mà cười cười , xoay người đi mở cửa nhà , “ Bên ngoài nóng , vào nhà đi.”

Cố Trì Khê cảm thấy kinh ngạc có chút không ngờ được , theo sát nàng đi vào nhà.

Trong nhà so với ở ngoài mát mẻ hơn , Ôn Nịnh vẫn là mở điều hòa lên , rót ra hai ly nước , ngồi xuống , nhất thời cũng không biết nói gì , rũ mắt trầm mặc.

“ Ngươi không lưu số ta sao?” Cố Trì Khê hỏi.

Ôn Nịnh sửng sốt một chút , nâng mắt lên , “ À quên mất.” Nàng chột dạ mà né tránh ánh mắt đang nhìn qua , lấy điện thoại ra , đem dãy số lúc nãy mới gọi lưu vào trong danh bạ , “ Người vừa rồi nghe điện thoại là bạn ta , ta đang vội việc , liền …..”

Nàng cúi xuống nhìn vào điện thoại , dường như lầm bầm lầu bầu , nói được một nửa mới nhớ tới mình đâu cần thiết phải đi giải thích.

Cố Trì Khê an tĩnh nghe , khóe miệng cong lên một nụ người dịu dàng , tỏ ra giống như mình cũng không có truy hỏi.

Khó có được dịp Nịnh Nịnh không gây sự với nàng.

Khó có được cơ hội hai người có thể bình tĩnh nói chuyện .

Không cần đi hỏi những thứ lung tung không liên quan , chỉ muốn giữ nguyên giây phút yên bình ôn nhu này.

Ôn Nịnh thấy nàng nhìn mình cười , mãn nguyện nhu tình , tâm bỗng chốc giống như bị chạm vào một chút . Có lẽ là rất nhiều cảm xúc chồng chất , quá hỗn loạn , thế nhưng lại cảm thấy như vậy cũng thật tốt.

“ Vậy chuyện kia __________” Nàng đem đề tài quay trở lại.

Ánh mắt Cố Trì Khê lạnh lùng xuống , ngắt lời nàng nói : “ Người tố cáo Vạn Tư Kỳ là bạn cùng phòng . Cái chuyện này vậy mà còn dám quy chụp lên ngươi.”

“ Nhưng ta cũng xác thật là có nhìn thấy nhưng không đi báo lại , cũng không oan uổng.”

“………..”

“ Được rồi,” Ôn Nịnh lắc đầu , bất đắc dĩ mà cười cười cho qua , “ Ta cũng không phải là không có chút liên quan nào , rốt cuộc vẫn là đuối lý , chuyện này nói qua lại phải nói lại , dù sao đối với ta cũng không có ảnh hưởng gì , nửa tháng này ở nhà xem như là kỳ nghỉ cũng không tệ lắm.”

Sự tình bị bung bét ra , căn bản nói không rõ được , làm lớn chuyện cũng chỉ làm mọi người khó xử . Mối quan hệ của nàng cùng Cố Trì Khê lại có chút nhạy cảm , đối phương cùng không cần phải vì nàng mà ra mặt , đều đã là người trưởng thành rồi , chịu một chút ủy khuất cũng không đến mức trời sập.

“ Nịnh Nịnh…..”

Cố Trì Khê gọi nhỏ một tiếng thân mật , nhíu mày hiện ra tia âu sầu , không nhịn được mà bắt lấy tay nàng , “ Đừng để sự lương thiện của mình trở thành vũ khí sắc bén cho người khác tổn thương mình.”

“ Ta biết,” Ôn Nịnh cuộn cuộn ngón tay , “ Ta tự hiểu rõ lòng mình , ngươi không cần phải làm gì.”

Có lẽ xuất phát từ bản thân mình , nàng luôn đối với phái nữ khoan dung chú ý hơn , cho dù là trên phương diện công việc , cho lên chuyện không hay xảy ra nàng cũng không mấy để bụng. Có lẽ khuyết điểm đó liền có thể thấy rất rõ ràng , nàng từ trong xương cốt đã là người mềm lòng , thế lên dễ khiến cho bản thân rơi vào khốn cảnh.

Cố Trì Khê hiểu nàng , nhưng vừa nghĩ đến , tâm liền không nhịn được mà đau.

Việc này nếu xử lý không tốt , liền như theo lời Ôn Nịnh nói , nàng phải chịu trách nhiệm , chuyện bao che là sự thật , cho dù việc đó xuất phát từ ý tốt.

Nếu bây giờ công bố ra người tố cáo , chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình , biện pháp duy nhất hiện nay chỉ có thể là để cho Vạn Tư Kỳ tự nhận ra , sau đó nói xin lỗi Ôn Nịnh.

Phải làm như thế nào cho đúng đây?

Ôn Nịnh thấy nàng trầm tư , giống như biết nàng đang suy nghĩ gì , bướng bỉnh nói : “ Cho dù Vạn Tư Kỳ có biết được sư thật rồi đến xin lỗi ta , thì sự việc vẫn như vậy , không thay đổi được . Ta không muốn tiếp tục dính vào việc đó , ngươi cũng an tâm làm việc của mình đi , lo mà sớm làm cho công ty khôi phục lại , đừng để ý đến việc nhỏ nhặt này.’

Lời này nói ra , không khí đột nhiên rơi vào trầm tĩnh.

Nhận thấy cách nói chuyện của mình tỏ ra quan tâm thân cận , Ôn Nịnh mím môi , rũ mắt nhìn ly nước để trên bàn , có chút chán nản , nhăn trán lại giống như đang tự trách mình.

Cố Trì Khê nắm chặt tay nàng , bàn tay ấm áp bao trùm phảng phất giống như trở về khi nhỏ an ủi nàng.

Chuyện này nói đến đây liền thôi , thẳng cho đến khi mặt trời dần nặn xuống.

“ Ta đi nấu cơm ,” Ôn Nịnh đột nhiên rút tay ra, đứng lên , “ Ngươi ăn cơm không?”

Cố Trì Khê thoáng chốc không tin được , ngơ ngẩn gật đầu : “ Ăn.”

Tủ lạnh trống không , chỉ còn hai thứ vụn vặt , trừng gà cùng mấy quả cà chua _________ là mấy thứ Ôn Nịnh dùng ăn thay trái cây.

Hôm nay vốn dĩ đã tính ăn cơm ở chỗ Hà Dư , lại không nghĩ tới Cố Trì Khê sẽ đột nhiên lại đây , nàng cái gì cũng không có chuẩn bị , lại lười đi mua thêm , thôi làm tùy tiện ăn đơn giản vậy , có lẽ người nọ cũng không để ý.

Sắc trời tối dần , Ôn Nịnh mở đèn lên , đem canh cà chua với trứng đã nấu xong bưng lên bàn , vừa ngẩng lên , lại phát hiện Cố Trí Khê đang nghiêng đầu dựa người vào sô pha , không có động tĩnh gì.

Đi đến gần , thì ra là đã ngủ rồi.

“………”

Hai mắt nàng nhắm lại , bờ ngực phập phồng lên xuống , hô hấp đều đặn , hàng lông mi vừa dài vừa đen rậm nổi bật trên làn da trắng nõn , sóng mũi cao tự như ngọc thạch điêu khác , khóe môi hơi cong lên gợi cảm yêu kiều.

Ôn Nịnh sợ đồ ăn để lâu bị nguội , đứng do dự mãi mới quyết định gọi người dậy , nàng vỗ nhè nhẹ bả vai Cố Trì Khê , “ Ăn cơm.”

Cố Trì Khê ngủ không sâu giấc , giật mình tỉnh dậy , hai mắt mơ màng chứa đầy sự mệt mỏi mở ra , nàng nhìn Ôn Nịnh cười cười , cũng không nói gì , đứng dậy đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống .

“ Không kịp mua nguyên liệu nấu ăn , ăn tạm đỡ vậy.” Ôn Nịnh nhỏ giọng nói , trộm liếc qua nhìn nàng.

Cố Trì Khê cười khẽ : “ Ngươi làm gì ăn cũng ngon.”

Ôn Nịnh bĩu môi : “ Chưa ăn cái gì mã đã nói có mùi âu yếm…

“ Ngươi cảm thấy đây là lời âu yếm sao?” Cố Trì Khê nhìn nàng chăm chú.

“…..”

Ôn Nịnh không dám nói nữa , cúi đầu ăn .

Hai người cũng không tiếp tục nói thêm gì , an tĩnh ăn . Không biết từ bao giờ bên ngoài trời đã bắt đầu xuất hiện những hạt mưa nhỏ lất phất , cửa sổ bằng kính đã sớm bị mờ đi bởi hơi nước bám vào , đèn trong nhà phản chiếu vào càng thêm mông lung.

Cơm nước xong , nghỉ ngơi một lát , Cố Trì Khê đứng dậy nói phải rời đi.

Ôn Nịnh cho rằng nàng ít nhất sẽ ở lại đây cho tới đêm , ngay cả phòng ngủ cho khách cũng đã được thu dọn , thật lại không nghĩ tới nói đi liền đi , nhất thời nàng cũng không kịp phản ứng lại , vô tình nói ra : “ Không ở lại thêm một lát sao?”

“ Không được,” Cố Trì Khê lắc đầu , kéo lấy tay nàng bao bọc vào tay mình , “ Trong khoảng thời gian này ta tương đối bận , ngươi nhớ tự chăm sóc tốt bản thân . Những gì ngươi nói , ta sẽ nghe theo , lời ta nói, ngươi…..” Giọng nói nàng thoáng dừng lại , “ Ít nhiều gì cũng lên nghe một chút.”

Nàng chuyên chú nhìn Ôn Nịnh , đôi mắt ánh lên nụ cười , vươn tay ra vén mấy sợi tóc trên trán Ôn Nịnh sang một bên.

Hai người ở cùng nhau khó mà có được giây phút yên bình , không nghĩ tới Cố Trì Khê đã quen với việc cường thế ép nàng thế mà hôm nay có thể bình tĩnh đến vậy , ngay cả nói chuyện gì cũng sẵn lòng xuống nước trước.

Ôn Nịnh cúi xuống nhỏ giọng ừ một tiếng , tránh đi ánh mắt của nàng.

“ Ta phải đi rồi.”

Nàng có chút không nỡ mà buông lỏng tay ra , Ôn Nịnh không nói gì , hai chân không tự chủ được cũng theo đi ra cùng , đi đến cạnh cửa , yên lặng nhìn nàng đi giày vào , sau đó nhìn theo đến khi nàng đi ra tới bên ngoài.

Vừa mới đi ra khỏi cửa , điện thoại trong túi liền vang lên.

Cố Trì Khê vội bước nhanh lên xe , vừa thắt dây an toàn vừa nghe điện thoại , “ Cũng Thế , có chuyện gì vậy?”

“ Khê tỷ , chuyện về Ôn gia ta đã điều tra xong , đã gửi vào hòm thư cho ngươi rồi , nhớ rõ kiểm tra lại và nhận nha~~” Bên kia điện thoại vang lên giọng nói non lớt ngọt ngào.

Tâm nàng thoáng nhảy lên , ổn định lại nói : “ Được rồi , vất vả cho ngươi cảm ơn.”

“ Đừng khách sáo như vậy , nếu muốn cảm ơn ta , liền giới thiệu cho ta mấy soái ca ở trong công ty ngươi đi , không có thì ….. mấy chị gái xinh đẹp cũng được.”

“ Có thể .” Cố Trì Khê cách điện thoại gật đầu , “ Hôm nào ta mời ăn cơm.”

“ Ok~~”

Tắt điện thoại , Cố Trì Khê hít vào một hơi sâu , chậm rãi thở ra , nàng ngước mắt lên nhìn vào trong nhà , hồi lâu sau mới lái xe rời đi.

Rèm cửa trên ban công lầu hai đong đưa , che khuất đi một bóng người phía sau.

Trả cmt đó mấy bà cmt đi tui up chương tiếp cho hì hì.