Chương 13 : Ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất!

Chương 13

“ Nhớ rõ.”

Trong công ty có mấy trăm phi công , riêng tiếp viên hàng không đã có hơn ngàn người , tùy cơ an bài gặp lại nhau trên một chuyến bay tỉ lệ rất nhỏ , không có khả năng đều nhớ được hết mọi người.

Nhưng Ôn Nịnh đối với Vạn Từ Kỳ rất có ấn tượng , một phần là do có vẻ đẹp khác lạ , hai là do lấy trộm đồ vật tư.

“ Còn tưởng rằng quý nhân như ngài lại hay quên , mới có mấy ngày liền không còn nhớ đến ta.’ Vạn Tư Kỳ hơi nhếch miệng lên , cười tươi xán lạn.

Thật âm dương quái khí.

Nét mặt Ôn Nịnh trở lên cứng đờ , híp híp mắt , nghiêm mặt nói : “ Có chuyện gì nói thẳng.”

“ Ăn cơm trước đã.” Vạn Tư Kỳ lắc đầu , “ Ăn cơm xong chúng ta nói tiếp , không lại ăn không có mùi vị gì.”

“…….”

Nói xong lời , Vạn Tư Kỳ cúi xuống ăn tiếp , khéo miệng lại hơi nhếch lên, sắc mặt không mấy vui vẻ , lại dùng sức nắm chặt chiếc đũa trong tay , chọc chọc loạn đồ ăn lên.

Ôn Nịnh hết cả hứng ăn cơm.

Khu nhà ăn lầu hai không có phục vụ , người đi tới đi lui , nhiều ánh mặt cũng nhìn lại đây , mọi người xung quanh đều là đồng nghiệp mặc đồng phục của công ty , nếu như có ai nhận ra lúc này thì thật xấu hổ.

Nàng dừng đũa lại , uống thêm mấy ngụm canh , cầm di động lên lướt lướt weibo.

Hai mươi phút sau , Vạn Tư Kỳ dùng khăn giấy lau lau miệng , đứng lên.

“ Đi thôi.”

Ôn Nịnh đứng lên đi theo.

Sắc trời đã tối , bầu trời bên ngoài đen kịt , hai người đi dọc theo hồ phun nước , ngang qua lầu chính , đi vào đình hóng giỏ nhỏ ở quảng trường , Vạn Tư Kỳ dừng bước lại , xoay người.

“ Hiện tại có thể nói rồi sao?” Ôn Nịnh trầm giọng hỏi.

Vạn Tư Kỳ cười lên , nhìn như ngoài cười mà trong không cười : “ Ta bị người khác tố cáo , ngươi hẳn là đã biết đi?”

“ Biết.”

“ Cho nên người còn cố giả ngu với ta sao?”

Ôn Nịnh rũ mắt , “ Ta giả vờ làm gì?”

“ Ta thừa nhận , lấy vật tư là sai , nhưng việc nào ra việc đó , tố cáo cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, ngươi như thế nào còn cố tình sau lưng ta tố cáo?” Vạn Tư Kỳ hùng hổ nói. [ Giống con điên ghê L ]

Nàng nhớ rất rõ , chuyến bay đó là DC5042 , ngày đó sau khi nói chuyện xong với Ôn Nịnh , nàng liền bỏ lại toàn bộ đồ , lúc thẩm tra cũng chiếu theo danh sách mà viết đúng sự thật , giống như là chưa lấy cái gì.

Ôn Nịnh cười nhạo : “ Ngươi cho rằng ta là người tố cáo ngươi?”

“ Trừ ngươi ra không còn ai khác.”

“ Chứng cứ đâu?”

Vạn Tư Kỳ tựa như sẽ đoán trước được nàng sẽ nói như thế , càng thêm chắc chắn , vẻ mặt trở lên hung ác mà nói : “ Ta lấy đồ rất cẩn thận , phải đợi tới khi không còn ai mới lấy , chỉ có chuyến 5042 kia ngoài ý muốn mới gặp phải ngươi . Hơn nữa , giám đốc còn tìm ta nói chuyện , cho ta nhìn lại camrea theo dõi hai tháng của phòng bếp , ta phát hiện ngươi hôm đó không ở trong phạm vi camera , cho nên người hoàn toàn có khả năng là người lúc sau đi tố cáo.”

“………..”

Ôn Nịnh không thể hiểu được logic của Vạn Tư Kỳ.

Như thế nào chỉ dựa vào trong camera không quay tới nàng , mà nàng lại trùng hợp bắt gặp , liền kết luận là nàng người đi tố cáo? Cái gọi là toàn thân mà lui , ý chính là Vạn Tư Kỳ kêu mình làm vậy để không phải liên lụy?”

Thật là một trinh thám khôi hài.

Ôn Nịnh nghiêm túc nhìn Vạn Tư Kỳ , gằn từng chữ : “ Ta không có đi tố cáo ngươi.”

Vạn Tư Kỳ cười lạnh , hiên nhiên là không tin .

“ Nếu không phải đúng lúc gặp ngươi ra tới nhìn thấy , ta thật đúng là không thể tưởng tượng được người đó chính là ngươi . Ngươi thật đủ trách nhiệm , đủ chính nghĩa , đủ vĩ đại.” Nàng vừa nói vừa vỗ tay. [ Khê bảo đâu rồi ra vả mặt con này giùm chanh bảo đi ;(((( ]

Đèn đường sáng trắng chiếu rọi xuống khuôn mặt chứa đựng biểu tình căm ghét của nàng ta.

Ôn Nịnh chỉ cảm thấy thật bất đắc dĩ lại buồn cười , nhất thời không biết giải thích như thế nào , nàng hiểu rõ cô gái này vì bị phạt mà nổi nóng , tóm lại là muốn tìm người để xả giận , giải thích cũng vô dụng , đơn giản kệ nàng ta đi.

Hai người ban đầu cũng không có quen nhau , chỉ có một lần hợp tác cùng , lần sau gặp lại không biết tới bao giờ , không ảnh hưởng đến nàng.

“ Tùy ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ.” Ôn Nịnh lắc lắc đầu , xoay người liền rời đi.

*

Qua hai ngày sau , Ôn Nịnh bị lãnh đạo nội bộ gọi lên nói chuyện.

Ban đầu lãnh đạo còn cho rằng chỉ là chuyện của khoang tiếp viên , không nghĩ tới lại có liên quan đến tổ Phi công , ai mà ngờ được Vạn Tư Kỳ “ Sám hối” bằng cách cố ý kéo Ôn Nịnh xuống nước , cuối cùng mới điều tra đến tổ Phi công.

Chuyến bay DC5042 camera phòng bếp không quay được hình dáng Ôn Nịnh , nhưng không điều khiển lại có hình ảnh , có video làm chứng cứ.

“ Lúc ấy ngươi nghĩ như thế nào?” Giám đốc hỏi nàng.

Mặt Ôn Nịnh không hề gợn sóng , thản nhiên nói : “ Nàng ta nói không lấy , ta liền tin như vậy , không cần thiết phải đi tố cáo đồng nghiệp.”

Giám Đốc không nói nữa , vỗ vỗ vai nàng , ánh mắt mang theo vài phần đồng tình.

Nhân viên không biết tình hình , nhưng tầng quản lý của bọn họ đều biết , trong đó loanh quanh lòng vòng , lòng người khó đoán , bất luận là Ôn Nịnh có tố cáo hay không , đều là đắc tội với người khác , rất khó xử.

Mặc kệ là như thế nào , bao che là có thật , kiểu gì cũng không cho qua được.

Ôn Nịnh bị đình chỉ bay nửa tháng.

Nhiệt độ trên diễn đàn căn bản đã hạ nhiệt , nhưng trong một đêm lại tăng vọt mãnh liệt trở lại , đem tên tuổi của Ôn Nịnh so với trước kia càng nổi tiếng hơn . Trong công ty người quen biết với Vạn Tư Kỳ không nhiều lắm , nhưng mọi người đều biết đến Ôn Nịnh.

Đề tài thảo luận dần dần biến thành bát quái.

Hôm nay là thứ bảy , ban đầu vốn là Ôn Nịnh hôm nay có lịch trình bay , nhưng bởi vì chuyện đình chỉ dẫn đến nghỉ bay , nhất thời thay đổi người khác , còn có hai nhiệm vụ bay sau cũng bị nghỉ bay. Tâm trạng của nàng hôm nay rất tệ , không muốn đi làm thêm , dứt khoát đến chỗ Hà Du .

Hà Du ở khu nội thành mới , quanh khu dân cư đều là những tòa nhà mới xây mấy năm nay , quang cảnh so với tiểu khu cũ của nàng tốt hơn nhiều , nàng ấy một mình ở căn nhà hai lầu , ba phòng cũng rất cô đơn.

“ Tới đây , bảo bối nhỏ , kem tươi dưa hấu đây.”

Một ly thủy tinh lớn được đặt trên bàn trà , bên trong chứa toàn kem dưa hấu tươi màu hồng hồng bắt mắt.

Ôn Nịnh nằm bất động trên sô pha , tóc xõa tán loạn , cặp chân dài gác lên cao , tư thế lười biếng mà nhìn : “ Không muốn ăn.”

Thời tiết hôm nay khá nóng , nàng mặc một chiếc áo thung mỏng bó sát ngắn tay , chiếc cổ trắng nõn hiển lộ ra , vạt áo vì đang nằm ngửa mà muốn thoáng mở , chỉ cần hơi cử động sẽ lộ ra vòng eo thon gọn , bên dưới lại mặc thêm chiếc quần ngắn , chân vắt chéo lên nhau , mơ hồ có thể thấy rõ quanh cảnh bên trong.

Hà Du nhìn thấy như vậy , duỗi tay kéo nàng lên , “ Đừng suy nghĩ nhiều , kẻ tiểu nhân như vậy không đáng để nghĩ tới , nào tới đây ta ôm an ủi cái nào.”

Cánh tay thon dài vươn tới eo , da thịt tiết xúc với nhau , thật nóng .

“ Ta mới không có tức giận.” Ôn Nịnh hơi rụp người này , nhẹ nhàng tránh ra , nâng ly kem lên ăn một ngụm kem.

Nàng là cong , tiếp xúc với người cùng giới tương đối mẫn cảm , mà Hà Du còn là một người thẳng tắp , bình thường ngoài miệng hay nói “ Ngươi có ta cũng có” , không ít lần tiếp xúc thân mật với nàng , còn cố ý làm quá lên đùa giỡn.

Nếu không phải là hai người đã quen biết nhau bảy tám năm , hiểu rõ tận gốc rễ , nàng tuyệt đối sẽ không để người này làm xằng bậy như vậy.

Hà Du âm thầm buông lỏng tay ra , ánh mắt chợt lóe lên điều gì đó rồi biến mất , giả vờ bất mãn nói : “ Còn nói không tức giận , vậy mà không cho chị ôm , ngạo kiều chết đi được.”

“ Được , được , được , ôm một lát thôi.” Ôn Nịnh bất đắc dĩ mà nói , nâng tay lên ôm bả vai nàng một chút , xem như là ôm cho có lệ.

Thật sự ra vẻ cho có lệ.

Hà Du hiểu rõ , lên không dám tiếp tục nháo nàng , đi vào phòng bếp mang bánh kem mình tự làm ra , “ Còn không phải chỉ là bị tạm dừng bay thôi sao , hay ngươi qua đây ở với ta đi , chị sẽ bao dưỡng ngươi , cơm ngon rượu say đầy đủ hahahah.”

“ Gì tiểu Du sao người lại như thế này , nguyên một tháng muốn ta gọi người là chị sao cũng không có ngắn a , thực sự có thể sao.”

“ Ta nếu không cho ngươi nếm thử làm để xem ngươi thấy ta có bao nhiêu có thể ?” Ha Du dương mày lên , dơ tay ra dọa nạt , làm bộ muốn chọc ngứa nàng.

Ôn Nịnh vội vàng lắc đầu , khom khom người lại mà xin tha: “ Ta sai rồi , chị.”

“ Ha ha ha ha ___”

Hai người náo loạn nhau một trận , Ôn Nịnh cảm thấy tâm trạng của mình cũng tốt lên chút , ăn xong kem , lại ăn thêm một miếng bánh kem , bình tĩnh suy nghĩ lại chuyện này.

Tạm dừng bay không tính là xử phạt nghiêm khắc gì , nhìn ra được là lãnh đạo bộ phận cũng tỏ ra thiên vị nàng , rốt cuộc cũng không phải phạm lỗi lớn gì , tính chất không quá nghiêm trọng . Nàng cũng có thể xem đây như là kỳ nghỉ của bản thân , mất đi tiền bay nửa tháng , lại mất đi mớ tiền , ít nhất cũng phải hai vạn khối.

Cũng may nàng còn có tiền tiếp kiệm , việc trả nợ tháng này cũng không có vấn đề.

Nghĩ một hồi , tâm trạng liền trở lên bình thường.

“ Chanh nhãi con , này______” Không biết từ bao giờ , Hà Du đã nhét vào trong tay nàng một cái thẻ tín dụng.

Ôn Nịnh ngạc nhiên , ngước mắt lên thấy biểu tình nghiêm túc của nàng ta , liền cười nói : “ Không cần , ta còn chưa tới nông nỗi này đâu .” Nói xong liền muốn trả lại ngay.

“ Đừng xem ta là người ngoài ,” Hà Dù ấn tay nàng xuống , “ Chúng ta đã quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi.”

Lúc trước Hà Du không thể thi đậu kỳ sát hạch , mất đi cơ hội làm phi công , cả người đều trở lên sa sút , không gượng dậy nổi tinh thần . Đoạn thời gian đó , Ôn Nịnh mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng , dốc lòng chăm sóc , sợ nàng nghĩ quẩn rồi làm việc dại dột.

Sau này lúc mới bắt đầu làm ăn , tài chính cũng là Ôn Nịnh cho mượn . Lúc ấy trong nhà Ôn Nịnh còn chưa xảy ra biến cố , lúc đó vẫn còn là một bạch phú mỹ nhà giàu.

Lại lúc sau đó……….

“ Tiểu Du , ta không có xem ngươi là người ngoài.”

Ôn Nịnh khẽ thở dài , dùng một tay khác nắm lấy tay hai người , giọng nói thành khẩn , “ Ta chỉ là muốn tự mình giải quyết mọi chuyện , chờ đến ngày nào đó ta thật sự không còn cách nào khác , ta khẳng định sẽ tìm đến ngươi.”

Nói xong nàng để tấm thẻ tín dụng lên bàn trà.

Hà Du nhìn chăm chú nàng hồi lâu , ánh mắt mang theo mê mang cùng tìm kiếm , giống như từ trước đến nay nàng đều không hiểu người này , sau một lúc , bất đắc dĩ mà cười cười : “ Ngoan cố còn tìm nhiều lý do.”

“ Để ta giúp ngươi giúp ngươi làm sạch màng lọc điều hòa.” Ôn Nịnh vừa nói , vừa đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Vào phòng không bao lâu , điện thoại đang để trên bàn trà vang lên , Hà Du nhìn thoáng qua , là một dãy số lạ , nàng hướng vào trong gọi : “ Chanh nhãi con , có điện thoại.”

“ Bắt máy giúp ta một chút ….” Ôn Nịnh từ bên trong nói vọng ra.

Hà Du cầm điện thoại lên : “ Alo?”

Đầu giây bên kia im lặng vài giây , một giọng nữ trầm ổn phát ra : “ Ngươi là ai?”

“ Ta mới phải hỏi ngươi là ai?” Hà Du tức giận nói , không biết làm sao khi nghe thấy giọng nói này , nàng liền có cảm giác đề phòng.

Người bình thường không phải đều là sẽ hỏi trực tiếp rằng Ôn Nịnh có ở đây hay không sao?

“ Ta là Ôn Nịnh……..” Bên kia dừng lại một chút , “ Bạn bè.”

“ Ta cũng vậy . Người là người bạn nào ? Tên là gì?”

“ Làm phiền ngươi đưa điện thoại cho Ôn Nịnh nghe.” Giọng nói tỏ ra bình thản , không thể hiện ra cảm xúc gì.

Hà Du vén tóc lên , hay chân bắt chéo , tùy tiện nói : “ Tắt trước đi , ngay cả tên cũng không được lưu , còn nói bạn bè cái gì ? Có mà lừa đảo thì có , ai mà tin cho được.”

Nói xong liền tắt , cầm điện thoại đi vào phòng.

Ôn Nịnh vừa đem màng lọc vừa rửa xong ra tới , dẫm lên ghế , hay tay dơ lên ráp vào điều hòa , nàng quay đầu lại hỏi : “ Ai gọi vậy?”

“ Một kẻ lừa đảo , nói là bạn của người , kết quả số còn chưa được lưu , cười chết ta.”

Ôn Nịnh cứng đờ người , “ Ta xem sao.” Nàng nhận lấy điện thoại , xem lại lịch sử cuộc gọi , quả nhiên là số của Cố Trì Khê . “ Cái này ….. đúng là bạn của ta , còn chưa kịp lưu số.”

Đúng lúc này điện thoại nhảy lên tin nhắn mới.

[ Ta ở trước cửa nhà ngươi.]

Trong lòng Ôn Nịnh bỗng dưng nhảy dựng lên , mím chặt môi , phảng phất cảm thấy lo lắng chuyện gì đó , thần kinh cũng trở lên căng thẳng.

“ Bạn mới quen sao?” Hà Du nhìn thoáng qua cảm xúc thay đổi của nàng , bỗng nhiên có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt , thoáng cảm thấy bất an.

“ Ân…”

Nàng trả lời mơ hồ , bước xuống ghế , “ Ta còn có chút việc đi về trước , màng lưới lọc của ngươi ta rửa xong rồi , ngày mai ta lại đến ráp vào cho.”

“ Ai , để ta đưa ___________”

Hà Du còn chưa kịp nói xong , cửa nhà đã bị đóng lại , người cũng đi mất.

Bốn năm giờ chiều trời vẫn còn sáng , hoàng hôn đã thấp thoáng xuất hiện .

Xe taxi dừng ở cổng tiểu khu Thiên Cùng Loan , Ôn Nịnh trả tiền xong bước xuống xe , nghĩ đến người kia còn đang đứng đợi , bước chân nàng không tự giác được cũng chở lên vội vã hơn . So với vài lần trước cũng khác biệt hơn , nội tâm nàng lúc này thật bình tĩnh.

Đi gần đến nhà , nàng nhìn thấy chiếc xe thể thao màu bạc quen thuộc , nhìn đến người nào đó đang đứng dưới tàng cây.

Tóc đen nhu nhuận vừa chạm vai , mặc áo sơ mi màu xanh nước biển , kết hợp với váy ngắn thuần trắng , chân đi dép lê , vừa thâm thúy lại ưu nhã , trên cổ tay vẫn là chiếc đồng hồ nữ quen thuộc kia.

Rõ ràng khoảng cách của các nàng còn một đoạn nữa mới đến , nhưng Ôn Nịnh lại đột nhiên cảm thấy khoảng cách của các nàng lại rất gần.

Nàng bước đi nhanh hơn , đi đến trước mặt , cũng không nói chuyện.

“ Mọi chuyện ta đều biết rồi.”

Cố Trì Khê bình tĩnh mà nhìn chăm chú nàng , giọng nói vẫn nhạt nhẽo bình thường giống mọi ngày , nhưng trên mặt lại mang theo nét ủ rũ.

Có lẽ là do chuyện lúc nãy.

Ôn Nịnh không biết phải nói gì , rũ mắt xuống , lúc này cũng không có tâm trạng để nói cho nàng nghe điều gì.

“ Nịnh Nịnh…………”

“?”

Cố Trì Khê nắm lấy tay nàng , nhẹ giọng nói : “ Ta sẽ không để ngươi phải chịu cái ủy khuất này.”