Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

“Nhưng anh không thích.” Vũ Đồng mặt trắng bệch, nhanh trí đoán được anh không thẳng thắn nói ra suy nghĩ. “Anh không thích em như thế này.”

Đúng, anh không thích.

“Anh thà rằng em đừng giỏi quá như vậy, Vũ Đồng, em vì sao… không mắc lỗi chứ?” Cô là người, không phải thần thánh a!

“Chẳng lẽ anh hi vọng em làm sai sao?” Cô nghi hoặc nhíu mi.”Chẳng lẽ anh hi vọng vợ mình là một người vừa lười biếng vừa ngu ngốc, là một người phụ nữ hung dữ sao? Em như vậy có cái gì không đúng?”

“Anh không nói em sai, nhưng ── “

“Nhưng sao?” Cô truy hỏi.

Anh không nói, lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt thật buồn rầu, nhưng vẫn không mất vẻ dịu dàng.

Dịu dàng như vậy cũng khiến Vũ Đồng đau lòng. Cô nhìn xuống, không dám nhìn thẳng anh. Qua một lúc lâu, cô mới dám ngửa mặt lên, đôi môi anh đào phấn nộn nở rộ cười vô cùng ngọt ngào.

“Anh nhất định là quá mệt mỏi, Triệt.” Cô dịu dàng nói. “Gần đây công ty bề bộn nhiều việc phải không? Em thấy anh mấy ngày nay đều bận bịu đến khuya mới đi ngủ. Em đi chuẩn bị nước tắm cho anh, hôm nay anh nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cô có ý muốn chấm dứt cuộc nói chuyện sao?

Ôn Triệt nhíu chặt hai mắt.”Vũ Đồng…”

“Em biết, anh có chuyện cần nói.” Cô ngắt lời anh, nhưng vẫn cười ngọt đến vậy. “Mấy ngày nữa đi, chờ anh không quá mệt mỏi, chúng ta mới từ từ nói chuyện.” Lấy yếu thắng mạnh, lấy bốn lạng thắng ngàn cân, mềm mỏng gạt đi quyết tâm của anh đối với cô.

Ôn Triệt cười khổ.

Có đôi khi anh thật sự cảm thấy cùng vợ mình trao đổi so với cùng mấy vị khách hàng thuê nhà xảo quyệt đàm phán còn khó khăn hơn. Anh không hiểu được cô vì sao có thể bất động như núi, hoàn hảo ứng phó mọi việc?

Cô còn có trái tim sao?

Trong cơ thể cô toàn bộ cảm xúc, sẽ không bị trôi hết theo nước mắt vào cái ngày cô quỳ gối khóc rống ven đường chứ? Hiện tại ở bên cạnh anh, nói không chừng chỉ là cái xác rỗng.

Mà anh nghi ngờ mình còn có thể cùng sống với cái xác không hồn này trong bao lâu .
Chương 2: Sấm sét trong đêm
Nửa đêm, Ôn Triệt bất chợt giật mình tỉnh giấc.

Anh mở mắt ra, ý thức vẫn còn mơ hồ một lát sau mới chậm rãi định thần.

Anh đưa tay tìm kiếm bên nửa phần giường còn lại, quả nhiên trống rỗng.

Anh nghiêng đầu nhìn về phía giường bên kia.

Vũ Đồng ngồi dưới đất, một bên bả vai dựa vào thành giường, gập người, co quắp hai chân, mặt tựa vào đầu gối, mông lung không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Ôn Triệt lặng lẽ thở dài.

Đây không phải lần đầu tiên nửa đêm, anh chợt tỉnh phát hiện cô không có ở bên cạnh. Cô dường như có chồng chất tâm sự. Mỗi khi nhìn thấy cô co quắp hai chân ngồi dựa vào bên giường, ngực anh không khỏi nhói đau.

Cô ban ngày, luôn bình tĩnh kiềm chế, giống như trời có sập cũng vẫn tỉnh bơ. Nhưng vào ban đêm, nhất là lúc đêm khuya yên tĩnh không một tiếng động, cô liền sâu kín ngồi một mình đăc biệt toát lên dáng vẻ nhu nhược yếu đuối, hết sức mỏng manh, như thể gió thổi qua, liền đem cô bay đến nơi xa xôi ngàn dậm.

Ôn Triệt có chút hoảng sợ.

Anh đã từng hỏi cô nhiều lần, vì sao nửa đêm ngồi tựa thành giường một mình nhưng cô lại không trả lời, chỉ dùng cặp mắt mờ mịt kia lặng im nhìn lại anh.

Mà lúc đó anh lại có ảo giác cô sẽ dũng cảm đối mặt thẳng thắng với anh nhưng cuối cùng thì cô chỉ chợt thản nhiên cười, nhẹ nhàng lãng tránh nói cùng anh, giống như chưa có chuyện gì từng phát sinh.

Anh không hiểu cô. Hành vi kỳ lạ của cô làm anh không thể nắm bắt.

Vì vậy anh đã phải đoán, có lẽ cô sở dĩ nửa đêm rời giường vì cô muốn rời đi. Cô không muốn tiếp tục ở cạnh anh. Cô không hi vọng cùng anh hít chung không khí.

Có lẽ, cô đã nghĩ như vậy

“Ngủ không được sao?” Anh hỏi cô giọng khàn khàn.

Cô giật mình hoảng sợ, đột nhiên ngước lên, trong bóng tối anh không thấy rõ mặt cô, chỉ có thể mơ hồ phát họa đại khái hình bóng yếu ớt của cô.

“Buổi tối rất lạnh, ngồi dưới đất cẩn thận bị cảm mạo.”

” Ân.” Cô đáp khẽ.

“Muốn lên đây không?” Anh ngồi dậy, vỗ vỗ vào bên cạnh.

“Ân.” Cô vẫn nhẹ nhàng đáp lại, đôi mắt sáng nhìn anh chăm chú, giống như đó là điều không thể tưởng tượng nổi.

Quá khó tin đến như vậy sao? Ôn Triệt cười khổ.

Người làm chồng này mời cô nằm cạnh khó chấp nhận đến như vậy sao? Cô sẽ không phải hi vọng không muốn dựa sát vào anh nữa chứ…

Ôn Triệt đột nhiên trấn tĩnh lại, ngăn mình tiếp tục suy nghĩ lung tung. Anh vươn tay ra về phía vợ mình.

“Lên đây đi.”

“Dạ.” Cô hiền thục đứng lên, hiền thục chui vào chăn, hiền thục nằm bên cạnh anh.

Anh đột nhiên vươn tay, một tay ôm lấy cô kéo sâu vào trong lòng.

Anh ôm cô ôn nhu nhưng cương quyết, không tiếng động yên lặng bộc lộ tính chiếm hữu của mình.

Người phụ nữ này là của anh. Anh sẽ không để cô rời đi, cũng không bao giờ buông tay

“Em có nhớ không?” Anh cố gắng dằn xuống cảm xúc cuồn cuộn trong l*иg ngực.”Lúc chúng ta mới kết hôn, anh luôn ôm em ngủ như thế này?”

Thân mình mềm mại run lên, một lát cô mới gật gật đầu.

“Khi đó em vẫn luôn phản đối, em nói em không thở được.” Anh khẽ cười, nhớ lại dáng vẻ hờn dỗi của cô lúc ấy, vẫn thấy ngọt ngào.

Cô im lặng, không nói lời nào, nhưng anh lại có thể cảm nhận được thân hình mềm mại nhỏ nhắn của cô đang run rẩy.

Tại sao lại phát run? Cô căng thẳng sao? Sợ hãi sao?

Ôn Triệt thầm suy nghĩ lòng phát lạnh, nhu tình mật ý tràn đầy nhất thời kết băng có lẽ cô không thích anh chạm vào.

Anh rút tay về, hơi xê dịch cơ thể, kéo xa khoảng cách giữa hai người

“Ngủ đi.” Anh nói nhỏ.

“… Ừh.”

Đêm, rất sâu yên tĩnh, gió nhẹ dễ dàng xuyên qua cửa sổ khép một nửa mà vào, nghịch ngợm lật tung chiếc rèm cửa màu táo xanh.

Đêm nay, cả hai người đều mất ngủ.

Có lẽ anh nên rời khỏi Đài Loan, một mình điTokyo.

Ôn Triệt bỏ dở một nửa văn kiện, chuyển qua chổ ngồi đối diện cửa sổ sát đất. Ngoài cửa sổ đang mưa to, từng hạt mưa óng ánh rơi trên tấm thủy tinh trong suốt chảy xuống.

Anh ngẩn ngơ đến xuất thần nhớ lại. Mới vừa rồi họp xong, tổng giám đốc Jerry bỗng nhiên kêu anh vào văn phòng

“Triệt, ngồi đi.”

Sai thư ký bưng tới hai ly cà phê, Jerry niềm nở bắt chuyện anh. Hai người đàn ông mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sofa, uống cà phê.

“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi.

“Có chuyện tôi muốn hỏi anh.” Jerry với một giọng sành sỏi Hoa ngữ chậm rãi nói: “Anh có hứng thú xuất ngoại hay không?”

“Xuất ngoại?” Anh kinh ngạc.”Ý anh là rời khỏi Đài Loan?”

“Đúng.”

“Đi đâu?”

“Tokyo.”

“Tokyo? Đó không phải là trụ sở chính Viễn Đông của chúng ta sao?”

“Đúng vậy.” Jerry mỉm cười. “Tổng công ty bênNew Yorktruyền đến tin tức, muốn thăng chức cho tôi làm tổng giám đốc Viễn Đông. Nếu anh bằng lòng, tôi nghĩ đem anh cùng đi.”

“Ý của anh là … “

“Tôi sẽ để anh làm phó tổng giám đốc Viễn Đông.”

Viễn Đông? Đây là thăng chức a! Anh hiện tại chỉ là phó giám đốc chi nhánh Đài Bắc của nó mà thôi. Nhảy một bước lên làm Phó tổng giám đốc, chỉ sợ sẽ rước lấy không ít dị nghị đi.

“Như vậy không tốt lắm, tôi không cho rằng trụ sở chính ởTokyosẽ hoan nghênh tôi nhảy dù vào.”

“Có cái gì không được hoan nghênh?” Jerry bĩu môi.”Tôi cũng nhảy vào chiếm ghế vậy.”

“Anh không giống vậy, anh được bênNew Yorkchỉ định.” Huống chi anh lại là người da trắng, người da trắng trong công ty của Mỹ vốn đã là chiếm ưu thế.

“Tôi đã cố tình đề bạt anh là người da vàng.” Jerry dường như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng anh, thẳng thừng nói: “Tương lai nếu tôi có có thể lên làm CEO, anh sẽ là ứng cử viên số một của chức tổng giám đốc Viễn Đông.”

Thêm Bình Luận