Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

“Thôi được, thôi được, anh đừng mất hứng.” Nhìn vẻ mặt không cam lòng của anh, Vũ Đồng dịu dàng dỗ ngọt anh.”Thế này vậy, em hứa với anh, chờ sau khi em viết xong hoàn chỉnh sẽ … cho anh xem. Nếu bây giờ ngày nào anh cũng xem, thì em sẽ thấy xấu hổ mà viết không được.”

“Em còn ngượng sao?” Anh cười vén tóc cô sang bên.

Cô nhếch miệng cười.

Làn da nõn nà trắng hồng, đôi môi anh đào chúm chím làm cho anh lập tức muốn ngậm chặt lấy. Trái tim anh rung lên, liền kéo cô ôm vào lòng, đôi môi xinh đẹp ở bên tai cô quấy rối.

“Em thật sự muốn theo anh đến Tokyo chứ? Vũ Đồng, anh sợ em không thích ứng được.” Cô đáng yêu như vậy, ngọt ngào đến thế, anh thực sự lo cô ở nơi đất khách cảm thấy không vui. “Anh có thể ở lại Đài Bắc tìm việc. . . . . .”

“Đến Tokyo cũng không có gì là xấu.” Cô vân đạm phong khinh (không quan tâm, không để ý) cười nói.”Anh đã quên rồi hả? Khả năng Nhật ngữ của em khá lưu loát đó! Anh chờ mà coi, đến Nhật Bản rồi nhất định em sẽ quen được thêm bạn mới trước anh.”

Trái tim anh cảm thấy thật ấm áp. Người vợ dịu dàng, ngọt ngào của anh, cô nguyện ý đi cùng anh đến tận chân trời góc biển.

“Hơn nữa người bạn tốt Jerry kia của anh vẫn liên tục sống chết năn nỉ em đi nhanh nhanh không phải sao? Anh ấy đang rất cần em phiên dịch cho.” Cô cường điệu hất căm lên, điệu bộ kiêu hãnh giống như một nàng công chúa.

Anh nhìn thấy, vẻ mặt đáng yêu này nhịn không được muốn chọc ghẹo cô.”Người anh ấy cần là anh, còn em chỉ là luôn tiện thôi.”

“Cái gì? Anh nói cái gì?” Cô đột nhiên đẩy anh ngã xuống giường, không có chút nào câu nệ giang chân ngồi lên trên người anh, đôi tay mềm mại uy hϊếp nắm lấy cổ áo ngủ của anh.

Anh cười ha hả, mừng rỡ nguyện mặc cho công chúa lăng nhục võ sĩ.

Cô nhìn anh mỉm cười hạnh phúc, nhìn thấy trong mắt anh tràn ngập khát vọng, không nhịn được toàn thân nóng lên. Cô xấu hổ muốn chạy trốn, nhưng anh đã cầm lấy tay cô không chịu buông.

“Anh yêu em, Vũ Đồng.”Anh tình ý dạt dào nói.

Trái tim cô như tan chảy ra, rũ mắt bẽn lẽn.”Em cũng vậy.”

Hai bàn tay đen trắng, dưới ánh sáng ngọn đèn, đan xen vào nhau, sít chặt đến không có một kẻ hở.

Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão ( cùng nắm tay nhau cho đến bạc đầu)

Mỗi cặp vợ chồng yêu nhau mong muốn cũng chỉ đến thế mà thôi.

Đó mới thật sự là hạnh phúc chân chính bình dị nhất.

---The End---

Thêm Bình Luận