Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

“Hơn nữa chúng ta lại làm việc rất ăn ý.” Triệu Vân An bổ sung thêm, nghe thấy anh nói như vậy, hiển nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều.”Ai, lúc trước nếu không anh bị ma xui quỷ ám đòi đi báo ân gì đó, thì chúng ta lúc này chắc chắn đã là một đôi thần tiên quyến lữ.” Cô không kiên dè gì mà trách móc.”Bất quá bây giờ khắc phục cũng không phải quá muộn. Đây, trước tiên anh xem qua phần thỏa thuận ly hôn này đi, nếu thấy có vấn đề gì, em có thể đi tham khảo ý kiến của luật sư giúp anh, để xem làm thế nào là tốt hơn cả. Nếu không có vấn đề gì thì tốt nhất nhanh chóng ký tên. Chuyện ly hôn thế này dây dưa kéo dài chỉ làm tổn thương nhau mà thôi.”

Cô nói không sai, việc ly hôn thế này để lâu chỉ làm tổn thương nhau mà thôi.

Nhưng anh, thật sự muốn ly hôn với Vũ Đồng sao?

Ngón tay Ôn Triệt vuốt ve túi giấy, xúc cảm trơn nhẵn không hiểu sao lại có thể khiến cho toàn thân anh run lên … rất lạnh. Đúng vậy văn kiện này chính là đơn xin ly hôn, nhưng mà nó lại làm cho trái tim người ta băng giá.

Anh nhắm mắt lại. “Vân An, hai ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không nghĩ tôi là một người đàn ông sẽ đi kết hôn với một người phụ nữ chỉ để trả ơn.”

“Anh có ý gì?” Triệu Vân An một lần nữa vẻ mặt lại căng thẳng.

“Ngay cả khi tôi nghĩ rằng bác Tô có ân với tôi, cảm thấy rằng vào lúc đó Vũ Đồng vì cửa nát nhà tan thực đáng thương, tôi nhất định cũng sẽ không thể kết hôn với cô ấy. Tôi chỉ cần sắp xếp cho cô ấy có nơi ăn chốn ở, bảo đảm cuộc sống sau này cho cô ấy. Như vậy chắc hẳn là đã không làm … bác Tô thất vọng rồi!” Anh lý trí phân tích.

Tuy rằng anh bởi vì tai nạn xe hơi để lại chứng mất trí nhớ, nhưng không hề mất đi năng lực phân tích.

“Anh. . . . . .” Triệu Vân An trừng mắt nhìn anh, khuôn mặt biến hóa đa dạng.”Đúng ra là như vậy, nhưng bởi vì anh là người người nhân hậu, trái tim lại mềm yếu. Em nghĩ tám phần là do Tô Vũ Đồng ở trước mặt anh giả vờ tỏ ra đáng thương, đem anh ra để đùa giỡn.”

“Tôi không cho là như vậy.”

“Cô ta bây giờ đương nhiên sẽ không biểu hiện trước mặt anh như vậy!” Cô bĩu môi.”Em đoán cô ta nhất định ở trước mặt anh sẽ giả vờ thật là tao nhã hào phóng, là người hiền lành, khéo hiểu lòng người đi.”

Giả vờ? Ôn Triệt bị sock bởi ý nghĩ này.

Một người thổ lộ động lòng người như vậy, có thể là giả vờ sao?

“Anh đừng để bị cô ta lừa!” Nhận ra anh đang dao động, Triệu Vân An đánh xà tùy côn thượng (Ngụ ý: Xem xét thời cơ, thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích). “Triệt, cô ta nhất định đã bịa ra rất nhiều lời dối trá mỹ miều phải không? Cô ta không phải là người phụ nữ đơn giản giống như trong tưởng tượng của anh đâu! Lúc trước đã có thể lừa anh đồng ý cưới cô ta, cho thấy cô ta nhất định là người rất có tâm cơ.”

Là như vậy thật sao?

Anh chớp mắt.”Vân An, em yêu tôi vì điều gì?”

“Anh!” Triệu Vân An thực hết chịu nổi giống như lắc lắc đầu. “Tại sao hôm nay anh luôn hỏi loại đề tài như thế này? Em không phải đã nói rõ rồi sao? Tình yêu thì không có lý lẻ nào cả!”

“Tình yêu dù cho không có lý do, chung quy cũng vẫn có thể lý giải được.” Anh bình tĩnh xem xét người phụ nữ không hệ biểu lộ cảm xúc nào ở trước mặt.

Nếu anh có từng yêu cô, chẳng lẽ lúc này đây khi đối mặt với cô, một chút cảm giác rung động cũng không có hay sao? Tất nhiên trước đây đã có lúc cô từng khiến cho anh rung động … nhưng cuối cùng là vì điều gì?

Vì vẻ đẹp của cô sao? Vì trí tuệ của cô? Hay là vì ánh mắt sáng ngời của cô, khóe môi nhè nhẹ mỉm cười?

Rốt cuộc là vì điều gì? Anh để tay lên ngực tự hỏi.

Nếu anh thật sự yêu cô, tại sao hôm nay anh chỉ cảm thấy thái độ gây hấn của cô khiến anh rất áp bách khó chịu? Vì sao khi anh nghe cô nói những lời như vậy, trong tim không nhịn được mơ hồ dâng lên một tia chán ghét?

“Tại sao em yêu anh, chẳng lẽ anh không hề nhớ một chút nào sao?” Triệu Vân An vươn tay nắm chặt bả vai anh. “Em vừa vào công ty, thì đã thích anh. Anh so với bất kỳ người đàn ông nào đều ưu tú hơn, nhưng không hề khoe khoang hào nhoáng. Anh làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, thái độ làm việc luôn luôn nghiêm túc; Gia cảnh của anh không tốt, còn phải lo chăm sóc cho cô em gái, nhưng anh chưa từng có một câu than vãn nào. Anh rất nuông chìu em gái mình, mỗi lần nhìn thấy anh đối với cô ấy tốt như vậy, em liền thấy rất hâm mộ cũng vô cùng ghen tị. Em vẫn luôn hy vọng anh sẽ đối với em tốt như vậy.” Cô than thở.

“Tôi từng đối với em như vậy sao?” Anh lẳng lặng hỏi.

Cô đột nhiên khựng lại, đôi mắt sáng lóe lên một tia sáng khác lạ.”. . . . . . Sau này đương nhiên là như vậy, bởi vì anh yêu em mà!”

“Nếu tôi yêu em, nhưng lại đi kết hôn với người phụ nữ khác, em không cảm thấy là tôi không xứng đáng được em yêu sao?”

“Em …” cô nhất thời khó có thể phản bác lại.”Em đã nói rồi, anh là người có trái tim lương thiện. Anh cảm thấy mình nợ ân tình người ta quá sâu, nên đã nguyện ý hy sinh hạnh phúc chính mình.”

“Cũng kéo theo hy sinh hạnh phúc của em sao?” Anh cau mày. “Nếu như tôi yêu em, tại sao có thể thẳng thừng khiến cho em đau khổ như vậy?”

Triệu Vân An cứng họng không nói được câu nào.

“Nếu tôi đã từng ruồng bỏ em như vậy, thì tôi cũng không phải là người đàn ông xứng đáng với tình yêu của em. Em cũng nên quên tôi đi.” Anh nghiêm túc nhìn cô, đưa ra đề nghị lý trí đến mức làm cho Triệu Vân An phát điên.

“Em sẽ không bao giờ quên anh!” Tiếng nói của cô vang lên sắc nhọn.”Em yêu anh, em luôn yêu anh!”

Anh một từ cũng không nói, chỉ thâm trầm nhìn cô, trong đôi mắt sâu không dậy nổi một tia gợn sóng.

Cô đột nhiên cảm thấy như bị đổ sụp.”Vì sao anh lại không yêu tôi?! Người phụ nữ kia đến cuối cùng có điểm nào tốt hơn tôi? Tôi có điểm nào thua cô ta chứ? Tôi hận anh, Ôn Triệt, anh đúng là không có mắt! Anh làm sao có thể đối với tôi thờ ơ đến vậy?!”

Anh vẫn không nói lời nào.

Cô dùng sức đẩy anh làm cho anh thiếu chút nữa ngay cả người và xe đều ngã lăn ra mặt đất.

“Anh thật quá đáng! Từ nhỏ đến giờ, không có người đàn ông nào đối xử với tôi giống như anh, ai cũng muốn nâng niu tôi trong lòng bàn tay? Cũng chỉ mình anh là không để mắt đến tôi!” Cô khua tay cuồng loạn.”Đàn ông đeo đuổi tôi đầy cả một xe tải! Anh có biết không? Vì cái gì tôi vẫn cứ khăng khăng níu kéo anh chứ?!”

“Bình tỉnh một chút, Vân An. . . . . .”

“Tôi hận anh! Ôn Triệt.” Gương mặt cô tái mét nhìn chằm chằm vào anh. “Vì sao đến bây giờ anh cũng không chịu cho tôi một cơ hội? Đã hai năm rưỡi nay, tôi vẫn không có cách nào để quên được anh. Anh đối với tôi thật bất công mà!”

Thật bất công?

Ôn Triệt rùng mình, chập chờn trong trí nhớ, dường như nhớ ra cái gì, giống như trước đây ở một lúc nào đó cô cũng điên dại chỉ trích anh như vậy.

Là vào lúc nào chứ? Anh quyết tâm muốn nghĩ cho ra.

“. . . . . . Tôi hỏi lại anh một lần cuối cùng, anh rốt cuộc có chịu ly hôn với Tô Vũ Đồng hay không?” Triệu Vân An hung tợn ép hỏi anh.

“. . . . . .”

“Anh nói mau!”

Anh thở gấp, đầu bỗng nhiên đau đớn giống như bị bổ đôi.

“Tôi cảnh cáo anh, tôi sẽ không buông tay đâu! Người đàn ông mà tôi không có được, thì người phụ nữ khác cũng đừng mơ có được …”

Anh nhớ ra rồi! Ở mớ hỗn độn trong đầu Ôn Triệt vừa lóe lên một tia sáng.

Ngày hôm đó ở trên xe, cô cũng từng chua ngoa nói với anh như vậy.

Cô đặc biệt từ Tokyo về để gặp anh, anh lại nói với cô ta mình không hề có ý định ly hôn. Cô ta tức giận vì anh đã không yêu cô, tức giận khi thấy anh đối với cô một chút tình ý cũng không có, phẫn nộ đến mức điên cuồng phóng xe trên đường. Cho nên xe mới lao vào con đường dành cho người đi bộ…

Thêm Bình Luận