Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

Cô chỉ là một nhân viên lễ tân bình thường, mỗi tháng kiếm có một chút tiền lương, nhưng các cô ấy cũng không chê bai gì cô, vẫn sẵn sàng kết bạn với cô…

“Em đi!” Cô buột miệng nói ra.

“Vậy thì tuyệt quá!” Xảo Xảo vỗ tay một cái. “Vậy quyết định thế nhé.” Cô ấy ngâm nga hát mấy câu rồi chạy về văn phòng nhưng chỉ một lát sau đã quay trở lại đưa cho Vũ Đồng một chiếc đĩa CD. “Chị thấy em rất ít khi nghe các bản nhạc đang được thịnh hành. Đây là mấy bản nhạc Hot gần đây, nghe rất êm tai. Hôm nay nếu em có rảnh thì lấy nghe thử đi. Cẩn thận đừng để cho các sếp nhìn thấy ác!” Cô nháy mắt mấy cái rồi vẫy tay rời đi.

Vũ Đồng cầm đĩa CD, lặng đi một lát đắm chìm trong cảm xúc ngọt ngào.

Sau đó, cô bỗng rùng mình, cuối cùng nhớ ra mình đã có hẹn với Ôn Triệt. Cô vội vàng bấm số gọi nội bộ.

“Triệt, là em.” Cô đè thấp giọng nói.

“Sao vậy?” Giọng nói của Ôn Triệt rõ ràng ẩn dấu ý cười.

Cô có cảm giác thật áy náy. “Em gọi đến để xin lỗi. Buổi hẹn tối hôm nay của chúng ta có thể hủy bỏ được không ?”

“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Em không khỏe sao?” Anh lo lắng hỏi.

“Không phải, anh đừng lo lắng, không có việc gì.” Cô vội vàng giải thích: “Chỉ là phòng hành chính bọn em tối hôm nay có liên hoan, em phải đi với mọi người.”

“Phòng các em liên hoan à.” Anh bình tĩnh lại, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. “Tốt a, em nên đi chơi với mọi người.”

“Cơm nước xong em sẽ cùng với mấy đồng nghiệp nữ đi hát KTV.”

“Chương trình phong phú như vậy ư. Vậy em phải cẩn thận một chút, đừng hát quá muộn, khi nào muốn về thì gọi điện thoại cho anh đến đón em.”

“Anh không cần tới đón em đâu, nếu như bị các cô ấy phát hiện sẽ không hay.”

“Vậy được rồi. Em gọi taxi mà về, sau khi lên xe phải lập tức gọi điện thoại cho anh.”

“Vâng.”

“Cứ như vậy đi. Chúc em một buổi tối vui vẻ.”

“Cám ơn anh.” Cô cúp điện thoại, nhưng vẫn cảm thấy áy náy.

Đối với việc cô lỡ hẹn, anh không có một câu trách cứ, hoàn toàn bao dung cho cô, còn khích lệ cô đi chơi vui vẻ.

Anh đối với cô, thật sự là quá tốt!

Vì vậy, trái tim cô bất giác cảm thấy đau đớn vô cùng.
Chương 8: Không còn cô đơn
Cúp điện thoại đã được một lúc lâu mà Ôn Triệt vẫn còn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đến mức ngẩn ngơ.

Cuối cùng ngày này rồi cũng sẽ đến, cô sẽ vì muốn tụ tập với bạn bè mà hủy bỏ ước hẹn với anh.

Càng bay càng xa. Anh than thở. Vậy cũng đừng bay đi quá xa đến mức tay anh cũng không bắt được cô chứ?

Anh cầm tách trà lên, lặng lẽ nhấm nháp, nhớ lại hình ảnh khắc sâu lần đầu gặp mặt. Ngày hôm đó cô ở trên lầu, anh ở bên dưới ngước lên thì trông thấy cô.

Ngày đó khát vọng cô đến mức làm cho tim anh đau nhói, cho đến bây giờ, anh vẫn không thể nào quên cảm giác đó.

Đừng bay quá xa! Nữ thần của ta, đừng làm cho ta không thể tìm thấy em.

Anh thầm cầu nguyện. Anh cũng cảm thấy mình vô duyên vô cớ lo lắng như vậy dường như có chút buồn cười, nhưng rồi lý trí vẫn không thể trấn an được nội tâm làm mất đi cảm giác hoảng loạn sợ hãi.

Aizz, thôi thì nhân lúc này làm thêm chút việc thì hơn!

Anh cầm lấy điện thoại, yêu cầu thư ký giúp anh sắp xếp một buổi tiệc xã giao tối nay. Gần đây anh rất ít khi tham gia vào các hoạt động quan hệ công chúng thế này. Bản thân là phó tổng giám đốc, nên phải luôn nghĩ cách giúp công ty mở rộng các mối quan hệ làm ăn. Sẵn dịp đêm nay Vũ Đồng cũng đã có kế hoạch, anh cũng vừa vặn đi làm cho xong nghĩa vụ.

Mới vừa gọi điện cho thư ký xong, di động liền reo lên.

“Alo, là tôi, Jerry.” Chủ tịch khu vực Viễn ĐôngTokyogọi điện thoại đường dài đến.

“Vâng!” Ôn Triệt vừa mừng vừa sợ. “Thế nào? Gần đây anh có khỏe không? Bên đó công việc có bận rộn không?”

“Bận không thấu.” Jerry phàn nàn. “Mỗi ngày tôi gần giống như một con quay bị xoay mồng mồng. Cậu cũng biết tiếng Nhật của tôi rất tệ, bên này người nói được tiếng Anh cũng không tốt hơn, ngay cả việc giao tiếp cũng là cả một vấn đề. Aizz, thật hy vọng có cậu ở bên cạnh tôi thì tốt rồi. Tôi thật hoài niệm những ngày trước đây có cậu ở bên cạnh giúp đỡ.” Lớn tiếng than thở.

Ôn Triệt nhẹ giọng cười. “Tôi xem anh chỉ hoài niệm chuyện chúng ta cùng nhau chơi Golf chứ gì? Ngoại trừ tôi, hầu như không có ai có kỹ thuật kém hơn anh.”

“Ha ha ~~ nói vậy cũng đúng. Nói thật, bên này người có thể đánh trên trăm gậy thật đúng là không nhiều lắm, hại tôi cũng không dám khoe khoang.”

“Tôi cũng vậy. Từ sau khi anh rời đi, cũng rất ít khi đi đánh Golf, không muốn ở đây khoe ra cho người khác chê cười.”

“Aizz, Triệt, cậu thật sự không chuyển đếnTokyosao?” Jerry thở dài. “Tôi nghe nói, tổng giám đốc mới nhậm chức ở Đài Bắc đối với cậu rất lạnh nhạt.

Công việc của cậu ở công ty so với ông ta quen thuộc hơn nhiều. Ông ta dường như rất lo lắng cậu sẽ gây bất lợi với ông ấy. Do vậy đã rất đề phòng cậu.”

“Tôi biết ông ta có chút nghi ngờ tôi.” Ôn Triệt thản nhiên thừa nhận những khó khăn hiện tại. “Nhưng vì ông ta là người mới đến, trong hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, khó tránh khỏi sẽ có tâm dè chừng tôi.”

“Nghe nói ông ta thường trong các buổi họp, cố ý gây khó dễ với cậu?” Jerry hỏi thăm.

“Chính xác.” Ôn Triệt thản nhiên đáp, lầy tứ lạng bạt thiên cân (lấy yếu thắng mạnh). “Ông ta đối tình hình bên Đài Loan này vẫn còn chưa hiểu rõ, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh thêm nhiều vấn đề.”

“Aizz, cậu đó!” Nghe Ôn Triệt vừa nói như thế, Jerry cũng đoán ra được anh có ý định nhẫn nhịn tất cả những bới móc của sếp mới. “Vì cái gì cậu vẫn không chịu đếnTokyogiúp tôi? Cậu nói thật đi, có phải vì vợ cậu không đồng ý hay không?”

“Không, chính tôi không muốn đi.” Ôn Triệt phản bác.

Đương nhiên Vũ Đồng sẽ nguyện ý ở bên cạnh anh mà không cần suy tính thệt hơn. Lúc này công việc cô đang như cá gặp nước, lại còn kết giao thêm được nhiều bạn hữu. Anh không muốn ép buộc cô cùng mình đếnTokyo, đối mặt với môi trường sống không hề quen thuộc ở nơi đó.

Sống trong cảnh cá chậu chim l*иg, thật vất vả mới bay được ra ngoài, anh không muốn lại đem cô kéo trở về lần nữa.

Mà bảo anh để cô một mình sống đơn độc ở Đài Bắc, còn bản thân thì bay đếnTokyonhậm chức, thì càng trăm triệu lần là không thể. Anh không nỡ nào làm vậy.

“Rất xin lỗi, Jerry.” Chỉ có thể nói lời xin lỗi với bạn tốt. “Tôi biết anh rất hi vọng tôi đi, nhưng hiện tại tôi thật sự không có cách nào.”

“Được rồi. Nếu cậu thực sự không muốn đi, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.” Jerry cũng đã hiểu ra.

Hai người đàn ông lại tiếp tục tán gẫu thêm vài câu, chia sẻ với nhau tình hình cuộc sống hiện nay rồi mới chấm dứt cuộc điện thoại.

Sau đó, thư ký của Ôn Triệt qua điện thoại nội bộ gọi đến nói các tiết mục tối nay đã được sắp xếp xong xuôi. Cô dường như rất hưng phấn vì ông chủ lại có thể đồng ý tham dự tiệc xã giao, nên liền một hơi muốn anh nhanh chóng đi tham dự.

Ôn Triệt theo lịch trình toàn bộ đều đồng ý.

"A ~~ oa không say oa không có say không có say ~~ xin anh không cần thương hại tôi ~~" Lily cầm Micro, đứng trên bục ra sức gào thét.

Vũ Đồng cùng hai cô gái khác thì ngồi ở trên ghế sa lon, vừa uống bia ăn đồ nhắm, vừa ríu rít nói chuyện phiếm.

Mấy ngày nay, dường như mỗi tuần Vũ Đồng đều cùng các nữ đồng nghiệp này đi gào thét ở KTV, nên đã quen dần với loại không khí náo nhiệt ầm ỹ này.

"Biết không? Thư ký của Ôn phó tổng giám đốc sắp kết hôn!" Tiểu Nhu rủ cô cùng đi toilet liền buôn chuyện.

"Hả? Em nói Giai Giai sao? Cô ấy cuối cùng cũng hết hi vọng nên bỏ cuộc rồi à?" Xảo Xảo khanh khách cười.

"Bỏ cuộc chuyện gì?" Vũ Đồng không hiểu.

Thêm Bình Luận