“Đừng đi, anh đừng đi.” Cô hoảng loạn cầu xin anh.
“Đúng, anh không đi. Ở ngay đây, anh sẽ không đi.”
Nghe lời nói cam đoan của anh, thân hình mảnh mai mềm mại của cô bắt đầu run rẩy. Anh cúi đầu, hoảng sợ phát hiện cô thực sự đang khóc.
Níu lấy áo anh, rúc sâu vào trong ngực anh , cô khóc giống như một đứa trẻ tìm không thấy người thân, khóc đến mức tim anh như muốn vỡ tan thành từng mảnh.
“Sét đánh a, em không muốn ở nhà một mình , mẹ không cần em, cha cũng không cần em, không có ai… cần em.” Cô nghẹn ngào thương tâm .
Trong trí nhớ lúc này đã lẫn lộn thời điểm, cô quên mất mình là một người phụ nữ đã kết hôn, còn nghĩ mình chỉ mới 9 tuổi. Năm đó cô là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi.
“Vũ Đồng!” Ôn Triệt kinh hãi, không ngờ người phụ nữ anh yêu, đang được anh ôm trong ngực, thực ra vẫn luôn bị mắc kẹt ở trong mê cung như vậy.
“Triệt, Triệt…” Cô bỗng nhiên ngước khuôn mặt đẫm lệ bi thương nhìn anh hoang mang. “Em có phải là người không xứng đáng được yêu thương hay không ? Vì sao mọi người đều không cần em?”
“Không phải, không phải như vậy, em hãy nghe anh nói, Vũ Đồng…” Anh cố gắng an ủi cô nhưng cô dường như vẫn không để lọt vào tai, một mình đang giãy dụa trong hố sâu tuyệt vọng .
“Cha nói, sẽ không có một ai yêu em. Cho dù có người thích em, cũng chỉ vì muốn tiền của em. Ông ấy nói rất đúng, bọn họ chỉ muốn tiền của em. Lúc em không có tiền, bọn họ ngay lập tức sẽ bỏ mặc em.”
Cô đang nói đến Ân Vĩ Hào đã phản bội tình cảm của cô sao?
Tim Ôn Triệt co thắt đau đớn. Anh từ lâu đã nghe nói về Ân Vĩ Hào. Trước lúc nhà cô bị phá sản đã bắt cá hai tay, đồng thời cùng lúc qua lại với cô và cô thiên kim tiểu thư giàu có kia, đợi cho đến khi nghe nhà cô phá sản, liền hoả tốc hướng vị thiên kim kia cầu hôn, vứt bỏ cô không thèm để ý.
“Ngày đó em vẫn luôn gọi điện thoại đến tìm anh ta, thế nhưng anh ta lại không chịu nhận điện thoại của em. Sau này em nghe nói anh ta về quê ở Đài Trung, em đã đến tìm liền bị anh ta đuổi đi. Anh ta nói anh ta muốn kết hôn với Nhã Tinh. Anh ta nói anh ta không yêu em. Ha ha, ha ha, ha ha ha…… “
Nói đến đây cô đang khóc nức nở bi thương bỗng nhiên biến thành tràng cười trào phúng mỉa mai. Cô cười không ngừng khiến toàn thân anh không lạnh mà rét run.
“Đừng như vậy!” Anh khó chịu nâng mặt cô lên. “Đừng như vậy, Vũ Đồng.”
“Triệt, vì cái gì ngay cả anh cũng không cần em?” Cô dừng cười, khàn giọng hỏi: “Tuyền Tuyền nói anh yêu em. Cô ấy gạt người! Nếu anh thật sự yêu em, vì sao lại ly hôn với em? Vì sao mặc kệ bỏ rơi em?”
“Anh …” Giọng nói của anh như nghẽn lại, trái tim anh hoảng hốt.
Anh có phải đã làm sai rồi hay không? Anh dường như… phạm phải tội ác tày trời.
“Triệt, em vẫn cho rằng, thế giới của em đã bị phá hủy vào hai năm trước. Em đã cho là em sẽ không bao giờ … còn có thể bị cảm giác đau đớn như vậy được nữa. Nhưng mà em… vẫn đau quá, đau quá, em thật sự khổ sở.” Cô rấm rứt khóc đến không thở nổi.
“Em từ bỏ! Loại cảm giác này thật là khủng khϊếp, em từ bỏ. Cho dù em làm vậy thì có được ích lợi gì? Vẫn sẽ không có ai cần em, vẫn sẽ không có người nào yêu em, không một ai… “
Cho nên, cô sở dĩ kiên trì ở trước mặt anh sắm vai một người vợ đáng yêu hoàn mỹ, đều là bởi vì sợ anh sẽ không cần cô nữa sao?
Ôn Triệt kinh hoảng, không thể tin được trừng mắt nhìn vào khuôn mặt trắng nhợt thống khổ của cô.
Cô bất kể sống giả tạo, yêu cầu hết thảy mọi việc đều phải thập toàn thập mỹ, không có chút sai sót, không phải vì báo ân, không phải vì cảm kích anh đã bảo bọc và giúp đỡ cô, mà vì sợ anh vào một ngày nào đó sẽ giống như những người khác vứt bỏ cô.
Người phụ nữ này thật đáng thương cũng thật sự ngu ngốc a! Anh rốt cuộc đã làm gì với cô thế này? Anh thậm chí đối lại cảm giác bất an của cô là đòi ly hôn?
Anh đã làm tổn thương sâu sắc đến trái tim mỏng manh yếu ớt của cô!
“Thực xin lỗi, Vũ Đồng, là anh đã sai rồi. Anh hoàn toàn nhầm lẫn, là do anh không tốt, anh không nên nói muốn ly hôn em. Anh thật sự không nên nói như vậy.” Anh hốt hoảng, vội vàng nói lời xin lỗi.
Cô lại giống như không hiểu anh đang nói cái gì, chỉ có hoang mang, hai mắt vô thần nhìn anh. “Triệt, em có phải không xứng đáng được yêu hay không?”
Anh chợt sợ hãi.
Vũ Đồng đã khóc một trận thật thỏa mãn.
Từ rất lâu rồi cô chưa hề được khóc, lúc này đây trong đêm tối sấm sét giăng đầy trời, nước mắt cô chảy ra giống như dòng thác lũ, càng lúc càng chảy ra không ngừng.
Ôn Triệt rất lo lắng, nhưng cũng không kém vui mừng.
Bất kể như thế nào, đây là lần đầu tiên cô thể hiện tình cảm chính mình, cho dù là khóc rống cũng tốt. Ít nhất nếu khóc ra được thì những phiền muộn bức bối cũng theo ra luôn không còn vương vấn ở trong lòng.
Anh chỉ ôm lấy cô, ôn nhu an ủi cô, chờ đến khi cô khóc mệt rồi, dụ cô đi tắm rửa, thay áo ngủ rồi ôm cô chìm vào giấc ngủ.
Cô rất nhanh liền thϊếp đi, hơi thở trầm ổn, lông mi dài xinh đẹp khép lại buông rũ .
Anh nhìn cô, hơi chút mỉm cười, hơi chút ưu thương, nội tâm có trăm mối ngổn ngang.
Không biết qua bao lâu, anh mới mơ màng thϊếp ngủ, nhưng vừa mới chợp mắt một lúc, anh lại bị một loạt tiếng động rất nhỏ làm cho bừng tỉnh.
Anh mở mắt ra, giống như mọi lần trước đây vào nửa đêm chợt tỉnh giấc, dò dẫm bên cạnh giường.
Quả nhiên là trống không. Cô lại không ở bên cạnh anh.
Tim anh căng thẳng, quay đầu, lẳng lặng tìm kiếm thân ảnh của cô. Cô ngồi dựa vào thành giường, ngước đôi con mắt trong suốt hốt hoảng đến xuất thần nhìn anh.
“Làm sao vậy? Vũ Đồng.” Anh trầm giọng gọi cô. “Ngủ không được sao?”
Cô không trả lời, chỉ mải miết nhìn anh.
“Em không thích anh ôm em ngủ sao?” Anh ngồi dậy, tránh ra một phần lớn giường, ngực mơ hồ âm ỉ đau. “Nếu không thích, anh sẽ không ôm em, em lên đây đi.”
Cô vẫn không nói lời nào tay run rẩy vươn lên.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay cô, lòng bàn tay cô rồi đến cả người cô lạnh ngắt mềm mại run rẩy từng hồi
Lúc sau, cô mở to mắt, đáy mắt đã tản đi lớp sương mù lóe ra tia sáng vui sướиɠ. “Anh vẫn còn ở đây, anh vẫn không bỏ đi.” Cô khàn giọng thầm thì: “Anh không có bỏ lại em.”
Anh bỗng nhiên giật mình, tâm trí hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh vẫn còn ở nơi này, anh chưa đi mất.” Cô nói khẽ, đôi môi phấn hồng đã nhợt nhạt, gượng cười.
Tim anh đập như trống trận, kéo cô lên giường, giữ lấy bả vai cô, chăm chú nhìn cô kinh ngạc. “Vũ Đồng, trước đây em luôn nửa đêm thức giấc, là vì sợ anh bỗng nhiên biến mất sao?”
Cô chỉ mỉm cười.
Anh cảm thấy hốt hoảng.”Có phải như vậy hay không? Vũ Đồng, em nói cho anh biết đi, có phải như vậy hay không?”
“Mọi người cũng đều bỏ đi hết rồi.” Cô thì thào nói, si ngốc nhìn đáp lại ánh mắt hoảng sợ của anh. “Mọi người đều sẽ bỏ rơi em. Em rất sợ anh cũng sẽ như vậy, em muốn tận mắt nhìn thấy anh.”
Quả nhiên như vậy!
Ôn Triệt toàn thân đông cứng, đầu óc nhất thời trống rỗng.
Đã hai năm qua, vô số lần ban đêm, cô ngồi dưới đất không chịu ngủ, thì ra đều bởi vì sợ hãi anh bỗng nhiên ra đi bỏ lại cô .
Còn anh đã thế, còn hiểu lầm cô vì chán ghét phải ở lại bên cạnh anh, mà lầm tưởng rằng cô cự tuyệt để anh ôm vào lòng.
Anh luôn tự cho là mình đúng! Vì cái gì tới bây giờ anh vẫn không nghiêm túc nhìn thẳng vào trái tim bị thương tổn của cô? Vì cái gì anh không chú ý thấy sự cô đơn tịch mịch của cô đây?
Anh thật khoác lác khi nói yêu cô!