Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

“Em đương nhiên không biết. Khi đó em đang học nội trú. Không có cơ hội gặp mặt cô ấy. Triệt cũng không phải ngay từ đầu đã yêu cô ấy. Hai người là cộng sự nhiều năm, thật vất vả bồi dưỡng quan hệ. Không ngờ chị lại xuất hiện làm Triệt phải chia tay với Triệu Vân An.”

“Vậy không phải chứng tỏ anh trai em yêu chị sao? Cho nên đã chia tay bạn gái hiện tại của mình.”

“Anh chị khi đó chỉ vừa mới quen, làm sao có thể nói có yêu hay không?” Vũ Đồng tự giễu nhếch môi, ánh mắt cũng ảm đạm, giọng nói thì dần trở nên khàn khàn. “Anh trai em sở dĩ chia tay bạn gái, chẳng qua bởi vì anh ấy cảm thấy đã thiếu cha chị một món nợ ân tình. Anh ấy nghĩ phải chăm sóc chị thật tốt.”

“A?”

“Hơn nữa anh ấy là người rất dịu dàng, sẽ không còn cách nào khác khi nhìn thấy một cô gái yếu đuối cô độc một mình, cho nên mới cầu hôn với chị.”

“Chị…” Ôn Tuyền bất lực trừng mắt nhìn chằm chằm chị dâu. “Thì ra chị vẫn luôn nghĩ như vậy?”

“Chị vốn đã không biết.” Vũ Đồng càng bất đắc dĩ hơn so với cô. “Nếu như vào một năm trước chị không phải ngẫu nhiên gặp Triệu Vân An trên đường. Cô ấy chủ động nói cho chị biết chuyện này, mà trước giờ chị đã chẳng hề hay biết gì.”

“Không trách ” Ôn Tuyền chợt hiểu ra. “Không trách chị cả năm nay bỗng nhiên trở nên kì lạ đến vậy, thì ra là thế.”

“Việc này, chị đã không muốn nói.” Vũ Đồng nhìn xuống ngắm nghía tay cầm ấm trà không chủ đích. “Nhưng đã không còn quan trọng nữa, dù sao bọn chị cũng phải ly hôn.”

Vì phải ly hôn, cô cũng không cần tiếp tục khổ sở cất giữ bí mật này nữa. Dù sao đi nữa anh cũng sẽ bỏ rơi cô.

Vũ Đồng bỗng xiết chặt ấm trà trong tay, tim đau thắt từng cơn.

———

Do hơi nóng của trà bốc lên quá nồng ư? Hay vì cái gì mà cô cảm thấy trước mắt mông lung nhìn không thấy rõ?

“Chị thật sự quyết định cứ để vậy ly hôn với anh trai em?” Ôn Tuyền vẫn không từ bỏ hi vọng.

Còn cái gì mà chưa từ bỏ ý định đây? Còn muốn gì mà cố sức bức bách cô như vậy?

Vũ Đồng đau đớn cắn chặt răng. “Chị không thể… tiếp tục níu kéo Triệt, không thể tiếp tục ích kỷ lợi dụng sự thông cảm của anh ấy nữa.”

Cô nên nhanh chóng trả tự do cho anh.

“Đồ ngốc!” Ôn Tuyền đột nhiên kêu lên. “Hai vợ chồng các người thật sự là một cặp đôi đại ngốc nghếch! Một người thì nói muốn trả tự do cho cô ấy, người còn lại thì nói không thể tiếp tục ràng buộc anh ấy nữa, thật sự là… Trời ơi! Em thật sự đã bị hai người làm cho tức chết rồi!” Gần như muốn điên lên rồi đây.

Vũ Đồng bị cô làm cho hoảng sợ.”Tuyền Tuyền, em bình tĩnh một chút.”

“Làm ơn đi! Người nên bình tĩnh là hai người đó?!” Ôn Tuyền mở mắt trừng trừng, năm lấy bả vai Vũ Đồng, bắt buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình. “Hãy nghe em nói đây. Chị dâu, chị thật sự không hiểu gì về anh trai của em cả.”

“Hả?”

“Nếu chị chịu khó giải thích thêm với anh em, quan tâm đến anh ấy nhiều hơn một chút thì chị sẽ biết rằng anh yêu chị, yêu sâu sắc đến mức nào.” Vẻ mặt Ôn Tuyền thật sự rất nghiêm túc.

Vũ Đồng kinh ngạc. “Anh ấy… yêu chị?”

“Anh ấy đương nhiên là yêu chị! Nếu không làm sao anh ấy đối xử với chị tốt như vậy?”

“Chị đã nói rồi, anh ấy chỉ vì đền ơn…”

“Để báo ân!” Ôn Tuyền tức đến mức thậm chí lời thô tục cũng muốn nói ra. “Là cái đại ân to tát đến mức độ nào mà để cho anh ấy nhất định phải lấy thân báo đáp? Cha chị nhiều lắm cũng chỉ cho anh trai em một công việc mà thôi. Anh trai em làm việc chăm chỉ thì ông trả lương cho anh ấy vốn đã là chuyện hiển nhiên. Được rồi, coi như anh trai em có nghĩ Tô bá bá đúng là đại ân nhân của anh ấy thì ảnh cũng không nhất định phải cưới chị. Anh ấy có thể thuê giúp chị một căn hộ nhỏ, mỗi tháng cố định cấp cho chị phí sinh hoạt a, Như vậy cũng không phải là chăm sóc cho chị sao? Anh ấy hoàn toàn không cần phải kết hôn với chị!”

Nói như vậy dường như cũng rất có lý.

Vũ Đồng không khỏi giật mình sững sờ “Vậy anh ấy vì cái gì…”

“Chị còn chưa hiểu sao?” Ôn Tuyền dùng sức lắc cô. “Đó là bởi vì anh ấy yêu chị, cho nên mới cầu hôn với chị a!”

Không, cô không tin!

“Nếu anh ấy yêu tôi, vì sao bây giờ lại muốn ly hôn với tôi?” Cô khàn giọng lên án. “Vì sao muốn bỏ rơi tôi?”

“Bởi vì anh ấy quá yêu chị. Bởi vì anh ấy đã xem hạnh phúc của chị còn quan trọng hơn so với hạnh phúc của bản thân!”

“Chị không hiểu.”

“Chị đương nhiên không hiểu!” Ôn Tuyền trừng lớn mắt trách cứ, lông mày nhíu lại không hài lòng. “Trong hai năm qua chị rốt cuộc có bao giờ dùng trái tim mình để nghĩ đến cảm nhận của anh trai em không?”

Vũ Đồng ngơ ngẩn. Chẳng lẽ là lỗi là ở cô sao? Chẳng lẽ cô đã sai khi không hiểu rõ anh ư?

“Thực chịu không nổi hai người! Trái tim chỉ cần cởi mở, không phải mọi hiểu lầm sẽ càng nhanh cởi bỏ sao. Em mặc kệ! Chị lúc này phải đi theo em. Em nhất định phải để hai người đối mặt nói chuyện rõ ràng!”

Dứt lời, Ôn Tuyền cũng không quan tâm cô có đồng ý hay không, thẳng tay kéo cô đi ra cửa.

Ở một nơi khác, trong một quán bar Tống Nhật Phi đang léo nhéo nói với Ôn Triệt .

“Anh đã làm cái gì? Anh thật sự quyết định ly hôn với vợ?”

“Ừ .” Đối với sự kích động của Tống Nhật Phi, Ôn Triệt lại có vẻ quá mức bình tĩnh. Có lẽ trải qua một tuần suy ngẫm, tâm trạng đã tĩnh lặng rất nhiều.

Cầm trong tay anh là ly rượu Whiskey nhiều gấp đôi bình thường, vẫn liên tục không ngừng nhấp từng ngụm.

“Anh sẽ không thật sự làm vậy chứ?” Tống Nhật Phi không thể tin trợn mắt nhìn anh. “Ngượng thật, đã nhiều năm từ trước đến nay đây là trường hợp thất bại đầu tiên của tôi. Haizz, có phải anh thấy bản hiệu của tôi quá chói mắt mà có ý đập nát hay không?” Anh ta dây trán rêи ɾỉ.

Ôn Triệt không để ý đến anh ta. Bảng hiệu tự do yêu đương của con người này với anh không liên quan. Điều anh quan tâm là Vũ Đồng phải thật hạnh phúc.

“Tôi cho cô ấy cái cớ, cô ấy cũng đã đồng ý. Như vậy là tốt rồi, vì vậy… Không còn gì có thể tốt hơn.” Ôn Triệt lạnh nhạt nói, mắt nhìn chằm chằm vào cốc rượu.

Anh buông tay để cô có được tự do không còn bó buộc cô nữa. Để cho cô có thể theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.

Như vậy, không còn gì tốt hơn, không phải sao?

Anh tự nhủ với bản thân nhưng không hiểu sao tim lại đau như vậy.

“Anh bỏ được?” Tống Nhật Phi phảng phất thấy được nỗi đau trong lòng anh, cau mày hỏi.

“Tôi phải bỏ được.” Anh nói giọng khàn khàn, gắng sức áp chế nội tâm đang cuồn cuộn dâng lên như sóng thủy triều. “Tôi đã nhận ra, cô ấy nếu ở lại bên cạnh tôi thì sẽ không có hạnh phúc.”

“Chẳng lẽ anh rời bỏ cô ấy, để cô ấy cô độc một mình thì cô ấy sẽ có hạnh phúc sao?”

“Ít nhất cô ấy có được tự do.” Ôn Triệt xụ mặt. “Cô ấy không cần ở trước mặt tôi sắm vai người vợ hoàn mỹ nữa, không cần vội vã làm mọi thứ để chiều chuộng tôi. Cô ấy có thể theo đuổi ước mơ của mình.”

“Ước mơ đó là gì?” Tống Nhật Phi hỏi thẳng thừng.

Ôn Triệt biến sắc mặt.”… Tôi không biết.”

Nếu biết, anh có lẽ sẽ hiểu được vì sao Vũ Đồng luôn không vui như vậy.

“Ai ~~” Tống Nhật Phi thở dài. “Tôi đầu hàng, chịu thua. Anh với vợ của anh cả hai người đều kín như bưng. Ai mà hiểu được trong lòng các người rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì?”

Ôn Triệt không nói tiếng nào, xoay xoay ly rượu, như đang suy ngẫm điều gì.

“Thế nào, anh dự định sẽ làm gì tiếp theo?” Tống Nhật Phi chợt hỏi.

“Tôi mới từTokyovề. Tôi đã xem qua môi trường làm việc bên đó, cảm thấy được cũng không tệ lắm.” Ôn Triệt nhắm mắt lại. “Tôi có ý định chấp nhận thư đề bạt của cấp trên, đếnTokyonhậm chức.”

Thêm Bình Luận