Lãnh Thê

7/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô được biết đến là một đầu bếp giỏi giang nhất trong khách sạn, là người luôn chăm chút mọi thứ trong nhà dù là nhỏ nhất. Nhưng điều khiến cô hài lòng nhất chính là chăm s …
Xem Thêm

May mắn cô là con gái ruột của cha, nếu không cô không dám tưởng tượng tương lai của mình.

Nhưng ngay cả khi đã chứng minh cô và cha quả thật có cùng huyết thống. Cha vẫn cực đoan như cũ không tin tưởng cô, luôn cho rằng cô được thừa hưởng di truyền của mẹ có tính lẳиɠ ɭơ ong bướm, sớm hay muộn cũng có ngày sẽ gây tai tiếng cho Tô gia.

Ông kiểm soát cô rất nghiêm ngặt. Từ nhỏ đã không cho phép bất kỳ cậu bé nào tiếp cận cô. Cô tựa như nàng công chúa bị nhốt ở trên tháp cao, một thân một mình.

Cho đến khi học đại học, cô đã gặp ÂnVĩ Hào.

Anh đã chủ động tiếp cận cô. Có một lần cô đến công ty của cha. Theo như lời của anh vừa nhìn thấy cô đã bị choáng ngợp. Vì thế sau đó anh bắt đầu cuồng nhiệt theo đuổi cô.

Hai người dấu cha cô, lén lút vụиɠ ŧяộʍ yêu nhau. Mà khoảng thời gian đó với cô thật sự là khoảng thời gian đầy màu sắc rực rỡ hiếm thấy trong cuộc sống vốn là toàn một màu xám ảm đạm.

Cô rất yêu anh, cũng biết rõ nếu cha mà biết nhất định sẽ chia rẽ hai người. Cô quyết định bỏ nhà ra đi đến nương tựa vào anh.

Anh nghe quyết định của cô, nhất thời kinh hoảng, khổ sở khuyên can cô mau mau rút lại ý niệm này trong đầu.

Lúc đó cô đã không hiểu vì sao Ân Vĩ Hào lại không chấp nhận đề nghị của cô. Sau này cô mới hiểu, anh nhìn trúng cô vì cô là người thừa kế của Tô gia. Nếu cô một mình trốn đi, đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha thì gia tài bạc vạn chỉ sợ cũng sẽ không có phần của cô.

Anh đã phản bội cô, chủ động hàng phục cha cô. Anh đã không biết rằng ông cũng không vì vậy mà cảm kích, ngược lại còn đuổi anh ra khỏi công ty.

Về sau, Ân Vĩ Hào vẫn nghĩ hết tất cả mọi biện pháp tiếp cận cô. Còn cô dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ long ( vương vấn không dứt được). Cho đến khi công ty cha cô phá sản, ngày hôm đó ông cũng bị bệnh tim tái phát mà qua đời.

Cô đồng thời mất đi phụ thân cùng người yêu. Cả hai người đều mặc kệ bỏ rơi cô.

Lần này là lần thứ tư cô bị ném đi. Ngay cả khi cô đã ôn nhu săn sóc như vậy thế nhưng Ôn Triệt cũng vẫn không cần cô.

“Triệt, em đã sớm biết như vậy.” Cô cằm ly thủy tinh, thống khổ khàn giọng nói. “Em sớm biết rằng sẽ có một ngày anh cũng sẽ lại bỏ rơi em, em biết mà.”

Cô sớm đoán, một ngày nào đó anh cũng sẽ bỏ cô mà đi. Anh không thể vĩnh viễn ở lại bên cô, điều đó là không có khả năng.

“Em đã không nghĩ tới sao lại nhanh như vậy, anh đã không thể chịu được em.” Cô gục đầu xuống, hai má vùi sâu vào giữa hai gối, chân gấp khúc như hình dấu hỏi.

Cô rất muốn khóc, một người phụ nữ bị chồng vứt bỏ có quyền được gào khóc một trận.

Nhưng cô lại không khóc được. Ngực đau thắt lại, mắt cay sè khô rát thế nhưng lại không chảy ra một giọt nước mắt nào.

Cô nghĩ nước mắt của mình có phải đã cạn hết vào cái buổi trưa quá ngọ, ánh mặt trời chói chang mà bạn bè xa lánh đó rồi hay không?.

Nước mắt của cô, có lẽ đã khô cạn rồi…

Kinh… cong…!

Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, thức tỉnh suy nghĩ mông lung của Vũ Đồng.

Cô hoảng hốt ngẩng đầu, trong tâm trí nhất thời trống rỗng.

Kinh cong…kinh cong!

Tiếng chuông cửa kêu vang liên tiếp biểu lộ tâm trạng nôn nóng.

Là ai?

Cô xiêu vẹo đứng dậy, bởi vì ngồi dưới đất quá lâu, hai chân có chút ê ẩm tê dại.

Là Triệt sao? Anh ấy đã quay lại?

Cô bước thấp bước cao đi ra phòng bếp, đồng thời trấn tĩnh chính mình.

Không thể nào là Triệt. Từ sau đêm đề nghị ly hôn với cô, anh liền dọn hành lý ra ngoài ở. Hai ngày sau lên máy bay đi Tokyo, nói là có công tác bên đó.

Anh đã quay về Đài Loan? Anh đã thay đổi chủ ý, quyết định cho … cuộc hôn nhân của hai người thêm một cơ hội?

Sẽ là như thế phải không?

Vũ Đồng hít vào một hơi thật sâu, làm chính mình dằn xuống cảm xúc kích động. Nhưng khi mở cửa ánh mắt vẫn không khỏi lóe lên tia sáng hi vọng mong manh.

“Chị dâu! Là em.”

Là Tuyền Tuyền. Tim cô như chùng xuống.

Thì ra không phải Ôn Triệt mà là muội muội của anh ấy Ôn Tuyền.

Cô hơi hơi nhếch môi, thầm chế giễu chính mình.

Vốn là như vậy, cô còn mong đợi cái gì? Triệt là người mặc dù rất mềm mỏng, nhưng một khi đã quyết định, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lay chuyển.

Ly hôn là kết quả mà anh đã suy nghĩ cặn kẽ, tuyệt đối sẽ không có khả năng thay đổi.

Cô còn trông đợi cái gì? Quả thực là buồn cười!

“Tuyền Tuyền, em sao lại đột nhiên đến đây?” Cô chào đón Ôn Tuyền giọng nói lại có thể thực bình thản đến vậy. Cô cũng thực bội phục khả năng diễn xuất của mình.

“Chị còn hỏi em tại sao tới? Chị!” Ôn Tuyền xông vào, vẻ mặt kinh ngạc.”Chị và anh thật sự đã ly hôn! Các người đã làm cái gì a?”

“Em đã biết?” Vũ Đồng nhẹ hỏi, xoay người đi về phòng bếp. “Muốn uống chút gì không? Trà, cà phê?”

“Em không muốn uống cái gì cả!” Ôn Tuyền không chịu nổi kêu lên: “Chị dâu! Chị làm sao còn làm ra vẻ không liên quan đến mình như thế? Chị không quan tâm sao?”

“Quan tâm cái gì?” Vũ Đồng lấy ra hộp đựng trà, chuẩn bị pha một ấm trà hoa hồng.

“Anh của em a!” Ôn Tuyền tựa vào cánh cửa phòng bếp. “Chị thật sự quyết định ly hôn với anh trai em sao?”

“Nếu không còn làm như thế nào? Ly hôn là do anh ấy yêu cầu.”

“Chị cũng có thể không đồng ý a! Anh em cũng là do nhất thời nản lòng. Anh ấy không phải thật tâm muốn vậy!”

“Em làm sao biết anh ấy là thật lòng hay là giả ý?” Vũ Đồng hỏi, âm điệu bình thản, nhưng lại lờ mờ lộ ra chút ít châm biếm.

Ôn Tuyền nghe thấy, đôi mi thanh tú nhăn lại. “Chị không tin anh trai em?”

“Vấn đề không phải là tin hay không tin.”

“Vậy là cái gì?”

Vũ Đồng hít sâu một hơi, đổ nước sôi vào ấm thủy tinh. “Anh trai em đã yêu người phụ nữ khác.”

“Cái gì?!” Ôn Tuyền quá kinh ngạc.

“Anh trai em đã yêu người phụ nữ khác.” Vũ Đồng lạnh nhạt lặp lại một lần nữa.

“Chị nghi ngờ anh trai em nɠɵạı ŧìиɧ?” Ôn Tuyền kinh ngạc nói. “Không thể có chuyện đó! Anh ấy không phải loại người sau lưng vợ, ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ!”

“Không phải là nghi nghi, mà do chính anh ấy nói cho chị biết.”

“Là do chính miệng anh trai nói?” Ôn Tuyền càng khó mà tin được. Không lâu mới đây, trong phòng làm việc, anh đã thổ lộ tâm sự với cô. Bây giờ lại giống như đại đa số đám nam nhân kia đi tìm thú vui bên ngoài? Trong chuyện này nhất định có ẩn tình. Cô cố trấn tỉnh lại, đôi mắt trong vắt nhìn thẳng vào chị dâu. “Cho nên chị mới quyết định ly hôn với anh em?”

“Nếu anh ấy đã không còn yêu chị, chị cần gì phải qụy lụy van xin anh ấy?” Vũ Đồng buồn bã nói.

“Anh ấy làm sao có thể không yêu chị?” Ôn Tuyền phản bác lại.

Tại sao lại không thể?

Vũ Đồng cười lạnh, quay đầu nhìn Ôn Tuyền với ánh mắt không đồng tình.”Anh trai em chưa từng thực sự yêu chị. Anh ấy cũng không phải vì yêu mà lấy chị.”

“Tại sao như vậy?”

“Bởi vì cha chị là ân nhân của anh ấy.”

“A?” Ôn Tuyền kinh ngạc kêu lên.

Vũ Đồng cười càng thêm mỉa mai, đôi mắt nhàn nhạt bị một lớp sương mù che kín. “Anh ấy nghĩ rằng chị cái gì cũng không biết. Thật ra chị biết hết. Trước kia anh ấy từng quen bạn gái tên là Triệu Vân An phải không?”

“Triệu Vân An? Ai a?” Ôn Tuyền hoàn toàn không biết.

“Là đồng nghiệp của anh ấy trong công ty. Cô ấy nói cho chị biết, Triệt vốn đang cùng cô ấy gặp gỡ. Từ khi anh ấy gặp chị đã chia tay với cô ấy vì vậy mà làm cổ thương tâm muốn chết.”

“Chị đang nói cái gì vậy? Chị dâu, em chưa từng biết trước đây anh trai em từng qua lại với một người bạn gái nào a!”

Thêm Bình Luận