Chương 3
Hắn nhìn không thấy.
Trong mắt hơi hơi đau, vì lí do nào đó mà không thể mở, nhưng hắn biết xung quanh hắn có người.
“Ngươi sẽ có đôi mắt lợi hại nhất toàn thế giới!” Bên cạnh hắn có một thanh âm hưng phấn kêu nhỏ.
“Đôi mắt lợi hại? Có ý gì?” Hắn sợ hãi, bất an xê dịch thân thể suy yếu, vì mắt không khoẻ mà hô hấp dồn dập.
“Thủy tinh thể ở mắt đột biến, sẽ làm đồng tử của ngươi thu phóng tự nhiên, ta đang trang bị thêm vào trong mắt ngươi một con chip cảm ứng tinh vi, ánh mắt của ngươi khi xuyên qua nó, sẽ bắn chùm tia sáng như sấm chớp, đến lúc đó, ánh mắt của ngươi chính là vũ khí mạnh nhất……”
“Không! Tôi không muốn biến thành vũ khí! Đừng thêm gì vào mắt tôi! Tôi không muốn!” Hắn kháng cự kêu to.
“Im lặng chút, đứa nhỏ, điều này không do ngươi quyết định, ngươi là người sống sót duy nhất ở phương diện đột biến ánh mắt, hơn nữa chỉ số thông minh của ngươi siêu cao, ta tin ngươi nhất định sẽ là thành phẩm thí nghiệm thành công nhất!”
Hắn cảm thấy rất nhiều người đang giữ hắn, tiếp theo, một cây kim lạnh như băng đâm vào cơ thể, hắn phẫn nộ hô to: “Buông! Tôi không phải vật thí nghiệm! Buông ra…”
“Chờ ta hoàn thành thí nghiệm, ngươi sẽ cảm kích ta, ha ha…”
“Không–” Hắn khàn giọng hét, tiếp theo một cỗ đau đớn mãnh liệt từ mắt lan ra toàn thân, giống như mắt hắn bị móc ra….
“A……” Gia Cát Tung Hoành bừng tỉnh, tóc gáy dựng hết lên, hắn thở hổn hển, qua vài giây mới dần thoát khỏi ác mộng, trở lại hiện thực.
Hắn ngồi dậy, dựa lưng vào gối, vươn tay ôm lấy hai mắt mình, phát hiện trong lòng bàn tay đầy mồ hôi.
Ác mộng đã lâu không xuất hiện sao lại quấy rầy hắn? Đã mười ba năm, hắn nghĩ hắn đã vượt qua lo lắng trong lòng, nghĩ hắn đã thoát khỏi ác mộng kia….
Có lẽ là do quá mệt mỏi, mấy ngày liền bôn ba còn sai múi giờ, khiến cho hắn kiệt sức, mới có thể lơi lỏng cả ý chí.
Xoa xoa hai mắt, hắn ngồi thẳng dậy, cầm lấy kính mắt gọng vàng, tim đang loạn nhịp tùy tay mân mê.
Cái kính này không số cũng không phải kính mắt màu, nhưng là vật trọng yếu không thể rời người của hắn, đeo kính, hắn mới có thể cảm thấy chính mình giống người thường, mới có thể quên đi mình có đôi mắt kỳ dị làm người ta sợ hãi, là người đột biến gϊếŧ người bằng ánh mắt……
Nói thực ra, kính mắt với hắn mà nói có ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực, hắn tự biết dựa vào kính mắt trấn an bản thân vẫn chưa đủ, có điều, đây đã là cực hạn của hắn, hắn không muốn lãng phí tinh thần để ý hai mắt mình nếu kính có thể làm hắn bình tĩnh, giảm không ít chuyện phiền lòng.
Hắn tự giễu, khóe miệng giơ lên, đeo kính vào, bưng cà phê uống một ngụm, lại nhăn đôi mày tuấn tú.
Cà phê lạnh thật khó uống!
Để cốc cà phê xuống, đứng lên, hắn vặn vặn mình, thong thả đi tới cửa sổ lớn của văn phòng, nhìn đèn đuốc các nhà sáng như châu báu ngoài cửa sổ.
Hắn thiếu chút nữa đã quên, đây là Hồng Kông, là văn phòng Trình Duy Ân chuẩn bị cho hắn, không phải chỗ ở của hắn, nhưng đâu có thể xem là nhà hắn? Đảo Bắc Cực Tinh? Hay là nơi làm việc trông giống nhà ở San Francisco? Cửa sổ thủy tinh phản chiếu một thân ảnh tịch mịch, hắn thở dài, kéo lỏng caravat.
Trong ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ của mọi người, hắn là một tinh anh tuổi trẻ đầy hứa hẹn trong thương giới, tập trung phong cách và tiêu chuẩn của tầng lớp quý tộc, nhưng chưa từng có ai biết, phía sau vẻ bề ngoài chỉnh tề của hắn, hắn từng không bằng cả một con chuột bạch!
Hắn thật sự không muốn nghĩ về những chuyện đã qua, chỉ là, đoạn chuyện cũ kia làm sao cũng diệt không xong, không đếm nổi số thí nghiệm, không đếm được số lần bị cải tạo, cấy ghép, có khi hắn hoài nghi, hắn còn có thể xem như một con người sao? Trừ bỏ cái vỏ ngoài, trừ cái tên Gia Cát Tung Hoành, bên trong hắn nói không chừng đã bị đột biến không đâu vào đâu.
Cười châm chọc, hắn quay lại ngồi xuống trước bàn, trên bàn có một tập tài liệu về tình hình tài vụ Hải An do thư kí của Trình Duy Ân mang tới cho hắn.
Xí nghiệp Hải An hoạt động bằng nghề vận chuyển đường biển, có không ít chi nhánh ở Hồng Kông và Trung Quốc, tuy trong mấy năm qua từ sau khi Trình Nhất Hoa ngã bệnh, lợi nhuận rõ ràng giảm, có điều nhờ sự cố gắng của Trình Duy Ân, tốc độ tăng trưởng vẫn được duy trì trong mức chuẩn, cho đến năm nay gặp khủng hoảng tài chính, Hải An mới lâm vào hoàn cảnh túng quẫn, làm Tập đoàn Đức Lai thừa cơ thâu tóm.
Hắn thật không hiểu, Thiên Xu coi trọng Hải An ở điểm nào? Vấn đề này, dù thế nào hắn cũng muốn làm rõ.
Hắn đang muốn tiếp tục xem xong tài liệu, lại bị một trận tiếng đập cửa làm gián đoạn, Trình Duy Ân đẩy cửa vào, cười nói: “Gia Cát tiên sinh, cùng dùng cơm đi! Đêm nay nên ăn mừng một chút……”
Hắn không đói bụng, vốn định từ chối, nhưng tự nhiên lại đổi ý. Hắn có thể hỏi ít chuyện từ Trình Duy Ân.
“Được!” Hắn đứng lên, hắn nhanh tay lấy áo ngoài, theo nàng ra khỏi văn phòng.
Trình Duy Ân thấy mặt hắn có vẻ ủ rũ, quan tâm hỏi: “Anh mệt lắm à?”
“Không sao.” Hắn mặc áo ngoài vào, cười nhẹ.
“Nếu quá mệt, ăn xong bữa tối liền hãy về khách sạn nghỉ sớm một chút……” Nàng tốt bụng đề nghị.
“Không sao, để tôi xem hết giấy tờ rồi tính.” Trước khi biết rõ mục đích của Thiên Xu, hắn sao có thể ngủ yên?
“Mỗi lần nhận nhiệm vụ anh đều ra sức như vậy sao?” Nàng nhìn hắn.
“Đúng vậy.”
“Anh làm việc như thế này bao lâu rồi?” Nàng lại hỏi.
Hắn không trả lời, chỉ mỉm cười.
Nàng nhớ ra nguyên tắc không tiết lộ chuyện của hắn, thấy có lỗi cắn cắn môi dưới. “Xin lỗi, tôi quên mất là không nên hỏi đông hỏi tây.” Hắn cười gật gật đầu, lẳng lặng lên xe nàng.
Khởi động xe, nàng lái tới nơi quảng trường náo nhiệt, ngay từ đầu, không khí xa lạ làm cho hai người lâm vào trầm mặc, Gia Cát Tung Hoành trong nhã nhặn mang lạnh lùng, nàng nhất thời cũng không biết tán gẫu với hắn về cái gì, hơn nữa hắn là một bộ biểu tình không muốn nói chuyện, nàng đành phải ngậm chặt miệng, im lặng lái xe, vào một nhà hàng cao cấp.
Rượu ngon món ngon, dễ dàng thả lỏng cảnh giác, có điều hắn luôn soi mói và khắc chế với đồ ăn (anh bị kén ăn), bởi vậy chỉ lướt qua mỗi món một chút, nhưng nhìn Trình Duy Ân không hề giữ ý khi ăn, thật làm người ta mỉm cười.
Cả một ngày làm việc chưa ăn, Trình Duy Ân rất đói bụng, tuy không phải ăn như hổ đói, nhưng nàng cứ một miếng lại một miếng ăn sạch quang toàn bộ thức ăn trên bàn, hoàn toàn không hiểu nguyên tắc cơ bản là lợi dụng bữa cơm bàn chuyện làm ăn trên thương trường.
Kiên nhẫn và hứng thú chờ nàng ăn xong, hắn mới phì cười không nhịn được nói: “Nhìn bộ dạng cô khi ăn, giống như tất cả các món ấy đều ngon lắm thì phải.”
Trình Duy Ân ngẩn ra, ảo não phát hiện bản thân đang ăn bạt mạng, trên mặt lập tức đầy vẻ có lỗi, lúng ta lúng túng nói: “Thật xin lỗi…… Tôi rất đói……”
“Không sao, nhìn cô ăn như vậy sẽ làm người ta thèm ăn hơn.” Hắn không để ý chút nào, dù sao một cô gái có thể ăn như vậy trước mặt nam giới thật sự hiếm thấy.
“Nhưng anh ăn ít quá, không hợp khẩu vị sao?” Nàng bưng chén rượu lên uống, nhịn không được lại nhìn hắn một cái, người này thủy chung không nóng không lạnh, luôn luôn bình tĩnh, hắn thực nhã nhặn tuấn dật, nhưng cả người như bị một bức tường vây quanh, ngay cả lúc ăn cơm cũng không lộ ra chút sơ hở.
“Không, tôi không đói.” Hắn giải thích.
“Ách…… Hay là tôi làm cho anh mất hết khẩu vị?” Nàng mẫn cảm nhíu mày, hai mắt trợn to.
Một trận ý cười không kịp ngăn cản liền hiện ra trên miệng hắn.
“Đương nhiên không phải.” Hắn mỉm cười, lại một lần nữa để Trình Duy Ân thấy được nụ cười thực sự của mình. Hắn phát hiện, sự thẳng thắn của nàng khó làm người ta giữ được khoảng cách với nàng, và cũng rất khó giữ được cảnh giác với nàng.
Nàng kinh ngạc nhìn hắn tươi cười, có chút ngây ngốc……
Đây là lần đầu tiên hắn lộ ra nụ cười có sinh mệnh, có độ ấm, khi cười lên hắn thật…mê người!
Nàng kích động đến mức thở mạnh, ngực phập phồng, rồi lại cười sáng lạn.
“Vậy là tốt rồi, tôi tưởng tôi làm anh ngán ăn, thế là đã mắc tội lớn.” Nàng tự giễu nói.
“Cô tuyệt đối không làm cho đàn ông chán ghét.” Hắn nhìn nàng, lần đầu lưu lại ánh mắt chăm chú trên mặt nàng.
Nàng không phải cô gái quá đẹp, nhưng điều thật sự làm cho người ta chú ý tới nàng, là khí chất của nàng.
Tuy là một thiên kim tiểu thư, nhưng nàng có khí chất trong sáng đáng yêu như cô gái nhỏ nhà hàng xóm, không làm người ta thấy áp lực, nụ cười tươi trong sáng ấm áp khiến nàng có vẻ độc đáo mà ý nhị, ở cùng nàng chỉ cảm thấy thoải mái, giống như ở trước mặt nàng có thể dỡ xuống lớp vỏ bọc bên ngoài, yên tâm để nàng an ủi tâm hồn……
Nàng có chút kinh ngạc, không đoán được hắn cũng có thể khen người ta, tim đập mạnh, hơi không thoải mái cúi đầu, vén chút tóc lòa xòa ra sau vành tai.
“Thật không? Cũng không chắc, em trai tôi thường nói đàn ông đều bị bộ dáng tôi dọa chạy hết……” Động tác ngượng ngùng của nàng hấp dẫn hắn, mắt hắn không thể di chuyển khỏi gương mặt hơi hồng của nàng, mấy sợi tóc không an phận lòa xòa, ngoài ý muốn làm nàng thêm phần quyến rũ.
Quyến rũ……
Thật kỳ quái, trong cái đầu tràn ngập con số, quyền lực, kế sách công kích của hắn làm sao có thể xuất hiện từ ngữ này? Người trong mắt hắn chỉ phân ra loại bạn hoặc thù, chẳng phân biệt nam nữ, hai mươi tám năm qua, phụ nữ chưa bao giờ có thể ảnh hưởng tới hắn, hắn cũng ít chú ý các đặc điểm của họ, Khai Dương Đoàn Duẫn Phi còn bởi vậy giễu cợt hắn là người không có nhiệt tình “khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo”!
Đúng vậy, hắn không nhiệt tình, bởi vì nhiệt tình chỉ có thể làm năng lượng cho người ta, cũng không thể cho người ta trí tuệ, nhiệt tình nhiều càng làm đầu óc mê muội, phán đoán sai lầm, gây nên hậu quả khó lường, cho nên hắn không phóng túng cảm xúc bản thân, cũng không để việc gì ảnh hưởng vui buồn yêu ghét, trải qua hơn mười năm sau thời gian bị nghiên cứu thống khổ, hắn đã sớm quyết định, ngoại trừ chính hắn, không ai có thể khống chế hắn, tất cả đều phải do hắn quyết định, bao gồm hơi thở, nhịp tim, cùng sống chết của bản thân.
Nhưng giờ phút này nhìn Trình Duy Ân, bỗng nhiên hắn có loại cảm giác vi diệu, trong cơ thể hắn như có cái gì đang nhảy lên……
Nàng ngẩng đầu, ánh nhìn vừa vặn chạm vào ánh mắt mê hoặc của hắn, toàn bộ tâm hồn thiếu chút nữa bay hết, nhưng nàng cũng nhanh chóng thanh tỉnh lại sau cơn rung động.
Trăm ngàn lần đừng thích hắn! Tuyệt đối đừng….. (chị giống Tâm Ngữ tỷ thật đó, rất rõ ràng tình cảm của mình)
Nàng không ngừng tự nhắc trong lòng, Gia Cát Tung Hoành rất thành thục, cũng rất có mị lực, nhưng hắn cũng xa cách không thể thành đôi, đem hắn trở thành đối tượng yêu, sẽ chỉ đổi lấy kết cục tan nát cõi lòng.
Lý trí khống chế tốt mơ mộng của bản thân, nàng hắng giọng, đổi đề tài.
“À…… Gia Cát tiên sinh, anh thấy xí nghiệp Hải An của chúng tôi có thể vượt qua thời buổi kinh tế đình trệ này không?”
“Nếu vấn đề tài chính của công ty không được giải quyết, cho dù chưa bị thu mua, cũng rất nguy hiểm.” Hắn cố thu hồi những ý nghĩ đang rong ruổi, lấy lại bình tĩnh, chuyên tâm trả lời vấn đề của nàng.
Nàng nghe được hai hàng lông mày nhíu lại, tự trách nói: “Đều do tôi! Tôi căn bản không có năng khiếu quản lí kinh doanh, ba tôi giao công ty cho tôi thật sự là quyết định sai lầm.”
“Kinh doanh một công ty vốn không phải chuyện dễ dàng.” Hắn quay đầu nhìn nàng, tinh tường cảm nhận được sự suy sụp trong giọng nàng.
“Tôi thật hy vọng em trai có thể sớm nhận lấy trọng trách, dù sao sau này công ty vẫn là giao cho nó……” Nàng thở dài.
“Vì sao? Cô không muốn nắm Hải An trong tay sao?” Hắn nhướn mày, cảm thấy kinh ngạc.
“Không, loại cạnh tranh thương trường này không hợp với tôi chút nào, tôi vẫn muốn quay về trường học tiếp.” Nàng rất hiểu tính mình, không thể đối mặt với những việc và con người biến hóa khôn lường.
“Cô thực không để ý tới tiền tài và danh lợi? Đem toàn bộ xí nghiệp chắp tay tặng cho em trai?” Hắn nhìn nàng với ánh mắt sắc bén lợi hại.
“Danh lợi tài phú? Quên đi, ba vốn muốn em tôi tiếp nhận Hải An, không cần phải tranh……”
“Điểm yếu nhất trong nhân tính chính là tham, vĩnh viễn không thể ngăn cản bị danh lợi dụ hoặc, cho dù là người thân cũng tính toán chi li, huống chi lại là một xí nghiệp lớn như vậy. Cô chẳng lẽ không hiểu, tiền tài trong thế giới này, phải không ngừng tranh đoạt, mới có thể trở thành chính mình?” Hắn lạnh lùng cười.
Ở thương trường nhiều năm, hắn sớm thấy rõ bộ mặt tham lam của nhân loại, đừng nói người sơ, cho dù thân như cha con cũng thường xuyên chém gϊếŧ nhau vì tiền. Cho nên, hắn không tin nàng không mơ ước tới xí nghiệp Hải An.
Trình Duy Ân bị vẻ mặt lạnh lùng của hắn làm chấn động một chút, giờ phút này, nàng mới nhìn rõ Gia Cát Tung Hoành cũng là một thương nhân thật sự vì lợi ích của mình!
“Tôi tin luôn còn những người tồn tại mà không cần danh lợi!” Nàng không cho là đúng.
“Những người đó không phải không cần, mà là năng lực không đủ, bọn họ có tranh với người khác nhưng không được, nên chỉ có thể buông tay.” Trong quan niệm của hắn, “không cần” chính là lí do của kẻ yếu mà thôi.
Nàng bất khả tư nghị (không thể tin nổi) với cái lí luận bén nhọn của hắn, người đàn ông này thoạt nhìn nhã nhặn cao quý, có lẽ còn hung ác nghiêm khắc hơn bất kì ai……
“Tôi không cho là vậy, thực sự không cần danh lợi là do đã thấy được giá trị của sinh mệnh, chỉ cần hạnh phúc là đủ rồi, nếu tôi được chọn, tôi sẽ bỏ mặc hết thảy những gì đang có để theo đuổi hạnh phúc chân chính của mình.” Nàng phản bác hắn.
“Theo đuổi hạnh phúc chân chính của mình? Bây giờ còn ai chú ý tới hạnh phúc khoái hoạt?” Hắn cười châm chọc.
“Chỉ cần là người bình thường đều có. Chẳng lẽ anh cho rằng danh lợi quan trọng hơn hạnh phúc khoái hoạt của bản thân?” Hắn ngẩn ra, lời của nàng đã đánh trúng đến điểm cân bằng đang chống đỡ trong lòng hắn.
Cho tới giờ, hắn luôn chỉ cân nhắc ích lợi ít hay nhiều và sự thành bại của nhiệm vụ, chưa từng suy tính về hạnh phúc của chính mình, lại càng không suy tư về vấn đề hắn có hạnh phúc hay không, giá trị sống duy nhất của hắn, chính là bán mạng cho Thiên Xu!
Bởi vì chỉ khi không hi vọng xa vời về cái gọi là “hạnh phúc khoái hoạt”, hắn mới có thể thản nhiên mà đối diện sự thật mình là người đột biến.
Nhưng hiện tại, nàng lại nói chuyện với người đột biến là hắn về cái gì mà hạnh phúc khoái hoạt, nàng thì biết gì? Người bình thường thì sao? Người bình thường có thể vì lợi ích chính mình mà tàn nhẫn tước đoạt hạnh phúc của những người đột biến như họ……
Tâm tư đột nhiên biến chuyển, giận dữ làm cho mắt hắn nhanh chóng nóng rực, chén rượu hắn nhìn chăm chú hơi gợn sóng, hắn cả kinh, vội vàng nhắm hai mắt, tay đặt trên trán cúi đầu che giấu.
“Anh sao vậy? Tôi…… Tôi nói sai rồi sao?” Nàng kinh hoảng hô nhỏ.
“Không, cô không nói sai, tôi chỉ là……” Hắn hít một hơi, cố gắng nén nỗi uất giận trong ngực xuống.
Bộ dáng của hắn rất kỳ quái! Nàng vội vàng đứng dậy đi tới bên hắn, cúi người vội hỏi: “Gia Cát tiên sinh, anh sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không sao……” Trước tiên hắn phải làm chính mình bình tĩnh lại mới được, nếu không chùm tia laser trong đồng tử mắt sẽ bắt đầu ngưng tụ rồi bắn ra.
“Để tôi xem!” Nàng lo lắng ngồi xổm xuống, muốn sờ thử trán hắn xem có nóng không, nhưng mới nhẹ nhàng đυ.ng tới tay hắn, đã bị hắn dùng sức hất ra.
“Tôi nói là không sao!” Hắn bất giác trừng mắt quát khẽ, không nghĩ rằng lại vừa vặn cùng nàng bốn mắt nhìn nhau.
“Anh……” Nàng bị động tác và giọng điệu hung ác của hắn làm hoảng sợ, nhưng càng khiến nàng kinh ngạc là đôi đồng mâu của hắn có hai đạo ánh sáng trắng xẹt qua nhanh như điện…… Hắn cơ hồ lập tức ấn đầu nàng vào ngực mình, cấp bách quát khẽ: “Đừng nhìn! Đừng nhìn mắt tôi!”
Nàng cứ quỳ xuống hai chân hắn (có thể hình dung là anh đang ngồi ghế lấy tay che mặt, còn chị thì vì muốn xem mắt anh nên ngồi xổm dưới đất để nhìn từ dưới lên, nên lúc anh cuống lên cúi xuống ôm chị vào lòng thì chị bị ôm trong tư thế nửa ngồi xổm nửa quỳ, giải thích tuy khó hiểu nhưng cảnh này thật sự rất lãng mạn), lẳng lặng vùi đầu trong lòng hắn, hoàn toàn không rõ chuyện gì đã xảy ra, trong đầu là hai luồng ánh sáng quỷ dị, tai nghe nhịp tim đập trầm ổn hữu lực của hắn, mà mũi cũng tràn ngập hơi thở nam tính nhẹ nhàng khoan khoái của hắn.
Khó lòng phòng bị, lòng của nàng lập tức hãm sâu vào……
Người trong nhà ăn đều nghĩ họ là một đôi tình lữ yêu nhau cuồng nhiệt, mọi người hiểu ý mỉm cười, không ai mở miệng quấy rầy.
Qua một lúc lâu, mắt Gia Cát Tung Hoành mới giảm nhiệt độ, hắn buông nàng ra, đẩy đẩy kính mắt, thấp giọng nói: “Chúng ta đi thôi!” Nàng nhìn mắt hắn, dụi mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái.
Mắt hắn…… Đã biến về màu đen!
Hắn tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của nàng, nhướn mày kéo tay nàng, không nhiều lời, ra khỏi nhà hàng.
Đó là cái gì? Trình Duy Ân nằm trên giường, nhớ về cặp mắt kì dị nàng đã nhìn thấy, không ngừng suy nghĩ vấn đề này.
Nàng có thể khẳng định, đây không phải lần đầu tiên nàng thấy ánh sáng trong mắt Gia Cát Tung Hoành, khi ở sân bay, mắt hắn không phải bình thường, hai gã tùy tùng của Đường Thiệu Tông rất có thể chính là bị mắt hắn đả thương……
Nhưng, có thể sao? Một đôi mắt có thể sáng lên đả thương người, như ánh sáng yêu ma, như ma trơi, làm hỏng hình tượng quân tử của hắn trong mắt người khác, ở thời khắc ấy, hắn giống ma nhân tà dị đến từ địa ngục, làm người ta tràn ngập hoảng sợ.
Hắn bảo nàng đừng nhìn, trong khẩu khí có kinh hoảng, giống như sợ bị nàng thấy được bí mật của hắn……
Nàng sao có thể không xem? Nàng sớm không thể chuyển tầm mắt, chỉ vì dù hắn bình thường hay quái dị, hắn cũng đã hấp dẫn nàng rất sâu, nàng càng nhắc nhở chính mình đừng sa vào, lại càng không nhịn được chìm đắm thêm……
Nàng không thể quên nụ cười tươi đột nhiên xuất hiện trên mặt hắn, không thể quên l*иg ngực rắn chắc rộng lớn của hắn, càng không thể quên được hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái như bông tuyết mùa đông của hắn!
Thực đáng sợ!
Có thể rung động rồi thích một người trong một thời gian ngắn đến vậy sao? Có lẽ trong lúc đó tình yêu và điên cuồng vốn ngang bằng, cho nên, nàng yêu, đồng thời cũng điên rồi! “Đúng, mày điên rồi! Sao mày lại đi thích hắn? Loại người như hắn căn bản không cần tình yêu……” Nàng phút chốc ngồi dậy, vò đầu, kinh ngạc nhớ tới vẻ mặt hắn khi đưa hắn về khách sạn.
Khi đó, nàng cái gì cũng không dám hỏi, hắn đã dỡ vẻ tươi cười tao nhã xuống, so với giả dối mỉm cười còn lạnh lẽo hơn, vẻ mặt lành lạnh, nghiêm khắc làm cho người ta nhịn không được phát run.
Nhưng trước khi hắn xuống xe tiền nàng vẫn cố lấy dũng khí mở miệng, “Mắt anh……”
“Quên chuyện cô vừa thấy đi! Bởi vì ngoài chuyện công việc, tôi sẽ không nói gì cả.” Hắn tiên phát chế nhân (ra tay trước kìm chế người khác) ngăn chặn miệng nàng.
Thế là, nàng chỉ có thể đem đầy bụng nghi vấn nuốt lại trong bụng, mang về nhà chậm rãi tiêu hóa.
Hắn không nói thậm chí chỉ một câu giải thích, hoàn toàn phân rõ ranh giới với nàng, ý tứ của hắn rất rõ ràng, quan hệ giữa hắn và nàng chỉ là chủ và người làm thuê, nàng không có lý do, càng không có quyền hỏi đến vấn đề riêng tư của hắn.
Thái độ thật làm tổn thương người khác, hắn chính là nam nhân lãnh lệ như thế, mà nàng cũng đã sớm rõ điểm này, tốt xấu gì thì nàng cũng đã ở thương trường gần bốn năm, gặp qua đủ loại người! Nàng sao lại nhìn không ra hắn có một tâm hồn cô độc mà kiêu ngạo? Loại đàn ông này không thể yêu, nhất là cô gái bình thường như nàng……
Nàng cứ trằn trọc không ngủ được như vậy, tới giữa đêm vẫn không thể bình ổn đầu óc, không biết qua bao lâu, đột nhiên truyền đến tiếng gào kinh hoảng của cha, nàng kinh hãi, vội vàng lao tới phòng cha, má Trương cũng mắt nhập nhèm buồn ngủ chạy đến, hai người liền va vào nhau.
“Sao lại thế này?” Nàng vội hỏi.
“Đừng khẩn trương, nhất định ông chủ lại mơ ác mộng……” Má Trương lắc đầu, nói với vẻ đã quen lắm rồi.
“Ác mộng? Sao gần đây ba luôn gặp ác mộng?” Nàng nhíu mày, bước vào phòng cha.
Trong phòng ngủ u ám tràn ngập mùi thuốc, người từng một thời quyền uy trong giới vận tải biển Hồng Kông Trình Nhất Hoa đã trở thành một ông già gầy yếu sống lay lắt qua ngày.
“Ba…… Sao vậy ba?” Trình Duy Ân đến bên giường, nắm lấy bàn tay gầy như que củi của cha.
Trình Nhất Hoa chậm rãi nhìn nàng, trong mắt có sợ hãi, run giọng nói: “Đứa nhỏ ấy…… Sẽ đến đây……”
“Ba, ba đang nói gì? Đứa nhỏ nào?” Nàng không hiểu.
“Đứa nhỏ ấy…… Đều tại ba……” Nói xong, Trình Nhất Hoa khóc.
“Ba…… Đừng khóc, đó chỉ là mơ thôi, không sao……” Nàng đau lòng nắm chặt bàn tay phát run của cha, ôn nhu vỗ về.
“Con không hiểu đâu…… Duy Ân…… Con không biết…… Đó không phải mơ……” Trình Nhất Hoa kích động kêu.
“Được được được, con không hiểu, cha bình tĩnh chút nào.” Nàng lo lắng nhìn má Trương, lấy ánh mắt hỏi má Trương có nên gọi bác sĩ tới không.
Má Trương thở dài, nói: “Tình trạng của ông chủ vẫn rất ổn định, chỉ là ban đêm hay gặp ác mộng thôi.”
“Ta nói rồi đó không phải giấc mơ!” Trình Nhất Hoa kêu to.
“Được, không phải mơ, vậy ba nói cho con biết rốt cuộc là sao? Cái gì làm ba sợ hãi vậy?” Nàng ra hiệu với má Trương từng chút tiêm thuốc an thần cho cha, cũng vỗ nhẹ ngực cha, dỗ luôn miệng.
“Đứa nhỏ……Chúng…… Sẽ tới tìm ba……” Ông nói đứt quãng.
“Đứa nhỏ nào? Chúng là ai?” Nàng lặp lại lời cha, lúc này má Trương đã tiêm thuốc an thần cho ông.
“Là ba…… Đều là ba làm hại…… Chúng sẽ tới tìm ba báo thù……” Trình Nhất Hoa càng nói càng sợ hãi.
“Báo thù?” Nàng ngẩn ngơ, lập tức buồn cười thở dài. Cha nàng quả thật là đang nằm mơ!
“Đúng, chúng nhất định rất hận ba…… Ba biết rõ điều đó quá tàn nhẫn…… Vẫn đưa chúng đi……”
“Đưa đi đâu?” Nàng không yên lòng hỏi.
“Thí…… nghiệm……” Thuốc bắt đầu có tác dụng, Trình Nhất Hoa nói không rõ tiếng, dần dần ngủ say.
Trình Duy Ân đắp chăn cho cha, nói với má Trương: “Ngày mai lại mời bác sĩ đến xem, xác định xem có phải biến hóa của bệnh tình ảnh hưởng tới cảm xúc của cha không.”
“Vâng.” Má Trương nói.
Đi khỏi phòng cha, đóng cửa lại, mùi thuốc nồng cũng dịu bớt, nàng tựa vào cửa, bỗng nhiên thấy khổ sở.
Cha ốm đã bốn năm, nàng thực sợ cha không qua được mùa đông năm nay, nếu cha cứ thế ra đi, nàng nên làm sao? Em trai Duy Trạch còn một năm nữa mới tốt nghiệp, Hải An lại gặp phải rất nhiều vấn đề, trọng trách trên vai nàng nặng cơ hồ làm nàng không thở nổi, có đôi khi nàng thật muốn dứt bỏ hết thảy, nghĩ tới cuộc sống bản thân, nhưng dù sao cũng phải chờ Duy Trạch có thể độc lập tự chủ rồi hẵng nói, hiện tại, nàng khổ cũng phải tiếp tục nhịn.
Chậm rãi về phòng, qua phòng Duy Trạch, nàng mở cửa ra xem, trong phòng không có người, đã nửa đêm sao Duy Trạch còn chưa trở về? Nàng thật sự không biết làm sao với đứa em trai vĩnh viễn không lớn này, cả ngày chỉ biết lên mạng chơi điện tử, cũng không nghĩ tới trách nhiệm bản thân, nó thực sự nghĩ rằng có thể chơi cả đời sao? Trong lòng nói thầm, chợt chuông điện thoại reo to, nàng hoảng sợ, ai lại gọi muộn vậy? Có phải tiểu tử hư đốn Duy Trạch không? Vội vàng đi tới chỗ để điện thoại ở tầng hai, cầm máy nội bộ nghe, nàng vội vàng hỏi: “Alô? Duy Trạch à?”
“Chị……” Giọng Trình Duy Trạch nghe rất thống khổ, hơn nữa hữu khí vô lực.
“ Duy Trạch? Em sao vậy?” Nàng kinh ngạc hô nhỏ.
Điện thoại tựa hồ bị người khác lấy, tiếp theo, một âm thanh xa lạ âm hiểm cười nói: “Trình đại tiểu thư, em cô đang ở trong tay chúng tôi, muốn cứu nó thì hãy đến bến tàu Thiên Tinh một mình.”
“Anh nói gì? Các anh…… Các anh rốt cuộc là ai?” Nàng kinh hãi thiếu chút nữa té xỉu, đây là…… bắt cóc sao?
“Đừng hỏi nhiều, cô mà không tới trước 2h (2h sáng, vì lúc này đang là đêm), thì chờ nhặt xác em cô đi!” Đối phương nói xong liền cúp máy.
Nàng ôm ống nghe, sợ phát run, chưa từng nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện này!
Có người bắt cóc Duy Trạch!
Trời ơi!
“Cô chủ, có chuyện gì vậy?” Má Trương đi vào hỏi.
Nàng quay đầu, kìm chế sự kinh hoảng, ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có gì, cô cứ đi chăm sóc ba! Cháu có việc ra ngoài một chút.”
“Đã trễ thế này cô chủ còn ra ngoài?” Má Trương lo lắng nhìn nàng.
Nàng không trả lời, vọt về phòng thay quần áo, cầm túi xách nhanh chóng lái xe ra ngoài.
Trên đường đi, lòng nàng nóng như lửa đốt, nước mắt đảo quanh, nhưng vẫn cố nhịn không khóc.
Hiện tại khóc không có tác dụng gì, chỉ làm nàng trở nên yếu đuối mà thôi, nàng phải kiên cường một chút mới được……
Nhưng, trời mới biết nàng đã sợ tới mức toàn thân nhũn ra, tay nắm vô-lăng không ngừng run run, đối phương không nói phải mang bao nhiêu tiền, chỉ cần một mình nàng tới bến tàu Thiên Tinh, nàng đi thì có thể cứu Duy Trạch hay không, hay chính mình cũng thành con tin? Làm sao bây giờ? Nàng nên làm gì bây giờ? Trong lúc lo âu, phút chốc nàng nhớ tới Gia Cát Tung Hoành, giống như được uống thuốc an thần, vội vàng đổi hướng lái xe đến khách sạn hắn đang ở.
Nàng tin tưởng, giờ phút này có thể giúp nàng, ngoài hắn ra không còn ai khác.