Chương 6
Phi Hạ là khách sạn nhà hàng kiểu Âu, đối điện nhà hàng là bể bơi thật lớn, xung quanh bể bơi là hàng cọ nhân tạo, tuy rằng đã vào thu, nhưng nhìn rất giống phong canh nhiệt đới.
"Mùa hè ở HongKong rất dài, độ ấm cũng thích hợp, nên du khách đến đây du lịch rất nhiều". Giữa trưa, khách ăn cơm rất nhiều, trong lúc trời xanh mây trắng khoáng đãng, người ta đi bơi rất đông.
Mỗi ngày Diệp Ý Thiến chọn một nhà hàng đi ăn cơm, vì Khách sạn tổng hợp nhiều loại hình lớn, từ thức ăn của Nhật đến thức ăn của Thái, nhà hàng đều có đầy đủ mọi thứ.
Từ việc ngộ độc thức ăn lần trước, cô cũng quản lý chặt chẽ hơn bộ phận Nhà hàng, chỉ cần rảnh, cô sẽ đi bất cứ Nhà hàng nào dùng cơm.
Hôm nay, vừa ngồi xuống bàn cơm, lập tức bên tai nghe được âm thanh không muốn nghe. Bất kể cô đi tới đâu, anh sẽ xuất hiện mà quấy rầy cô. Sắc mặt cô nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, cô ngẩng đầu nhìn Quý Dục Hàn, vẻ mặt anh lại nhàn nhã, mỉm cười hiền lành với cô.
Mấy ngày nay, cho dù vẻ mặt của cô nghiêm nghị hay cứng rắn, anh cũng thản nhiên mỉm cười với cô, giống như bây giờ, cô nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ, nhưng anh vẫn ngồi xuống trước mặt cô.
"Ở đây vị trí bỏ trống rất nhiều, tôi lại không mời anh cùng dùng cơm" Cô nghiêm túc nhìn anh, hạ giọng nói.
"Anh không quen biết ai ở đây, nếu chúng ta đã gặp mặt, chi bằng cùng nhau ăn bữa cơm cũng không tệ phải không?" Quý Dục hàn nở nụ cười hữu lễ, rồi gọi bồi bàn.
"Bây giờ anh đang rất rảnh ư? Đài Bắc không phải có chuyện quan trọng cần xử lý sao? Không phải đã nói không có ngày nghỉ, không thể ở lại đây sao?" Đây là lời anh nói với cô lúc ở sân bay, cô nhớ rất rõ ràng, mỗi câu anh nói đều im sâu vào đầu cô.
"Đó cũng là một công việc quan trọng đối với anh, là giấc mơ của anh. Anh đã nói với em rồi đúng không? ý Thiến, em biết anh là Phi Công, năm nay là năm đầu tiên anh nghỉ phép dài hạn, bình thường, một tuần ít nhất anh sẽ bay ba ngày". Anh trầm đôi mắt xuống, theo thực đơn bên cạnh mà nhìn lên cô.
"Nếu công việc đã như thế, bây giờ anh có thể trở về để công tác rồi". CÔ muốn hét lên với anh, ném khăn ăn mà bỏ đi, bởi một phần vì anh tiếp cận cô, cô cảm thấy đầu óc mình như mở ra.
Quý Dục Hàn, rốt cục anh muốn làm gì? Yêu cô, muốn cùng cô bên nhau suốt đời? Đây là sự kiên trì của anh ư? Nhưng anh đã bỏ rơi cô trước, bỏ lại cô một mình ở HongKong.
Mẹ mất, cô trở thành người cô độc một mình, cho đến khi gặp được anh, cô mới cảm thấy ấm áp. Muốn cùng anh xây dựng một gia đình...
"Anh đã xin phép công ty hàng không nghỉ phép dài hạn, nói cho họ biết, anh còn việc quan trọng hơn phải làm, vì người đó, cái gì anh cũng có thể bỏ qua, cái gì cũng không cần". Anh khép thực đơn lại, chọn một phần bít - tết Philip.
Ánh mắt mãnh liệt của anh bắn vào người cô, ánh mắt thâm thúy sáng ngời, thản nhiên mà chân thành.
Tầm mặt Diệp Ý Thiến rời đi nơi khác, hạ thấp khóe miệng... Cô cảm giác được sự chân thành của anh như anh đã nói. Nghĩ đến anh có thể vì cô mà buông tha tất cả gì đó... Nhưng việc này không bào giờ xảy ra được, người như vậy không phải QUý Dục Hàn. Quý Dục Hàn đa tình, sẽ không bao giờ biết thật lòng, là một người đàn ông vô cùng đào hoa.
Cô không thể quên nổi đau của mình khi ấy, không thể dẫm lên vết xe đỗ được!
"Anh cứ dây dưa với tôi như vậy hoài sao? Điều này không giống với anh, Quý DỤc Hàn, ba tháng trước, anh không hề lưu luyến bỏ đi, chỉ ba tháng ngắn ngủi, sao anh lại có bộ dạng không có tôi không thể sống nổi?". Tầm mắt của cô đảo qua bể bơi đông ngịt người, rồi lại rơi trên gương mặt anh tuấn của anh.
"Bây giờ anh không thể nói cho em lý do vì sao anh như vậy, nhưng thật sự anh đã thay đổi". Đôi mắt anh hiện lên vẻ cương nghị, trả lời cô.
"Sao không thể nói ra?"
"Trừ phi em hoàn toàn tín nhiệm anh, nếu không anh thật không có cách nào để làm em tin tưởng anh, không phải sao?" Anh nói nhỏ một câu.
Món ăn được đưa lên, họ đồng thời trầm mặc.
"Ba tháng trước anh đối xử với tôi như vậy, ba tháng sau anh lại biến thành tình thánh..."
"Anh không phải tình thánh, chỉ là cuối cùng anh phát hiện anh yêu em nhiều như thế, hiểu mình lúc đó sai lầm cỡ nào. Em chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh, vì lúc đó thật sự anh đã tổn thương em quá nhiều". Anh nhìn cô, kiên định mà dịu dàng. "Anh chỉ xin em cho anh một cơ hội, chỉ một cơ hội thôi là đủ rồi".
"Nói nghe thật êm tai. Nếu tôi thật sự không biết lí do vì sao anh tiếp nhận tôi, tôi sẽ thật sự cảm động!" Ánh mắt cô trở nên trong suốt, mang một loại giễu cợt.
"Cái gì? Em nói gì?". Cô buông lời trào phúng làm anh nghi hoặc, anh tiếp cận cô còn có mục đích khác ư? Ý Thiến là một cô gái nói năng biết suy nghĩ, nhưng thái độ bây giờ của cô cho thấy, nhất định là có nguyên nhân.
Mặt anh nghiêm túc, chờ mong cô nói rõ ràng.
"Bây giờ tôi không còn là tôi của ba tháng trước, tôi cũng không tin tưởng trong vòng ba tháng anh lại có thay đổi lớn như vậy.
Anh nói anh sợ phải chịu trách nhiệm, sợ hãi tôi sẽ dây đưa với anh, cho nên anh ra đi. Chỉ ba tháng ngắn ngủn, nguyên nhân nào làm anh lại yêu tôi? Giống như không có tôi, anh sẽ mất đi mục đích của cuộc sống"
"Sau này anh sẽ nói ly do cho em, em sẽ hiểu được anh. Anh thật sự yêu em, không phải hư tình giả ý, cũng không phải đột nhiên thoáng qua, mà là thời gian đã thử thách bản thân anh, là tình cảm thật sự của anh, anh..."
"Không cần anh nói dễ nghe như vậy" CÔ bình tĩnh đánh gãy lời anh, muốn vãy tay với bồi bàn.
"Ba tháng trước và hiện tại, có gì khác nhau, thì đó là thái độ của anh với tình yêu, với nhân sinh cuộc sống"
Diệp Ý Thiến lạnh lùng nhìn anh, mặt ngọc mài ngài, mặt hiện lên vẻ bình tĩnh mà ảm đạm. "Là thân phận của tôi, tôi và tôi của ba tháng trước không giống nhau"
Sắc mặt của Quý Dục hàn nháy mắt thay đổi, anh đã hiểu ý cô, hàn khí bỗng dâng lên từ đáy lòng.
Không, Ý Thiến, em không thể nghĩ anh như vậy. Anh còn không nghĩ đến, nhưng cô lại nghĩ như vậy.
Hoặc là nói, thế sự thay đổi quá nhiều, vượt xa với tưởng tượng của anh.
"Bây giờ tôi không giống như ngày xưa khi còn yêu anh nữa, tôi đã trở thành đứa con gái phòng trước thủ sau, không còn là đưa bé mồ côi không biết gì". Do cô đã suy nghĩ nhiều lần, mới nghĩ ra vì đâu mà anh thay đổi.
Thật sự bi ai mà! Anh lại trở về bên cô, là bởi vì cô đã thay đổi thân phận ư?
Nếu không, cô thật sự không thể lí giải vì sao trong ba tháng ngắn ngủn mà anh lại thay đổi lớn như vậy? Cô đang tìm lí do, cho rằng đã tìm được, vậy nên cô càng đau khổ, càng thêm kháng cự, địch ý đối với anh.
"Không phải như thế" Âm thanh trầm thấp của anh vang lên. Cô thừa biết anh sẽ phủ nhận, ai lại đi thừa nhận chuyện như vậy.
"Trước kia Diệp ý Thiến chỉ là một trong những cô bạn gái của anh, vì mới mẻ mà ở cùng nhau, chán rồi thì có thể chia tay, nên anh mới kiên quyết ra đi như vậy..."
"Không đúng, không phải như vậy..."
"Cõ lẽ nhà anh cần cưới một cô gái môn đăng hộ đối làm vợ? Có lẽ anh chợt nhận ra, bây giờ tôi rất xứng với anh, đủ điều kiện để trở thành vợ anh... Có lẽ vì nguyên nhân nào đó anh phải lập tức tìm vợ, mà tôi lại hoàn hảo trở thành người có khả năng lựa chọn nhất" Diệp Ý Thiến nhíu mày "Tôi thật sự không tìm ra được lý do khác tốt hơn... trước kia tôi chỉ là đứa con gái mồ côi, hai bàn tay trắng, nhất định không phải con dâu lý tưởng trong mắt bố mẹ anh... Không, không đúng, anh chưa từng nghĩ rằng sẽ kết hôn với tôi đúng không?"
"Thì ra em nghĩ như vậy" Quý Dục Hàn chỉnh lại sắc mặt, bình tĩnh nhìn cô.
"Chẳng lẽ không đúng ư?" Nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, cô hít sâu một hơi, cô nói đúng rồi sao? Vì mục đích như vậy, anh mới trở lại tìm cô?
"Bởi vì tôi đã giữ gìn cái quý trọng nhất của đời con gái, nếu anh cưới tôi, anh có thể dễ nói chuyện với bố mẹ đúng không? Anh bị họ ép kết hôn?"
Cô biết bối cảnh nhà anh, tuy rằng anh theo đuổi nghề nghiệp mà anh thích, nhưng anh là một công tử giàu có. Trước kia cô ngây thơ, nghĩ đến anh sẽ nguyện cùng cô bên nhau, vì thế anh không thèm để ý địa vị của cô, thì ra không phải như vậy.
Khóe miệng nở nụ cười trào phúng, cô vẫy tay cho bồi bàn.
"Anh sẽ không kế thừa gia nghiệp đó". Lẳng lặng, anh nhìn cô nghiêm túc nói. "Tài sản của cha em, sẽ do em thừa hưởng, anh sẽ không chạm vào"
Dao nĩa trên tay thoáng run, cô không nghĩ anh nói một câu như vậy...
"Không ai bức anh kết hôn, cũng không phải vì em biết giữ gìn bản thân mà kết hôn cùng em. Ở Đài Loan, danh môn thục nữ muốn gả cho anh rất nhiều". Anh hạ khóe miệng, ánh mắt lộ tia tức giận "Coi trọng gia nghiệp của em nên tiếp cận em, em xem anh là người như vậy sao?
"Tôi... không biết" Cô kinh ngạc nhìn ánh mắt tức giận của anh. "Tôi chỉ có thể giải thích như thế, nếu không....."
"Anh đã nói rồi, anh yêu em, cho nên anh hy vọng chúng ta có thể làm lại từ đầu". Ánh mắt Quý Dục Hàn che dấu chua xót, cô làm sao biết tâm tình hai mươi lăm năm qua của anh? Để phát hiện mình yêu thật lòng một người, là chuyện khó khăn đối với anh.
Anh vẫn đa tình, nhưng không thật lòng với bất cứ cô gái nào, nghĩ đến mình thoải mái tự nhiên, không chịu cho ai thúc giục gượng ép...
Cho đến khi rời xa cô, anh mới biết thì ra tình yêu có thể ăn sâu vào lòng như vậy.
Nhưng lúc đó anh lại không biết quý trọng!
"Sớm muộn gì em cũng sẽ hiểu rõ tâm ý của anh. Anh cũng sẽ không thừa hưởng gia nghiệp, nếu em cảm thấy anh vì bố mẹ thúc ép, hoặc vì thân phận của em mà tiếp cận em, thì em không cần phải quan tâm như vậy" Anh cầm dao nĩa, cắt nhỏ bít - tết. "Anh sẽ dốc sức cho em một gia đình nhỏ, một gia đình hạnh phúc bằng chính hai bàn tay của mình"
Âm thanh trầm thấp kiên định, mềm nhẹ mà vững vàng giống như tiếng thở dài của biển cả, làm người ta cảm thấy yên tâm. Lời anh nói giống như là sự thật, chỉ cần cô tìn tưởng là tốt rồi...
Ánh mắt Diệp Ý Thiến lại trở nên nghi hoặc, Quý Dục Hàn này thật sự không giống với anh ba tháng trước. Không phải vì anh nói như thế, mà anh làm cô cảm nhận được, anh chính là như thế.
Trước kia anh không giống bây giờ, làm người ta an tâm, làm cô cảm thấy minh có thể hoàn toàn tin vào lời anh nói.
Cô rốt cục bị gì vậy? Rõ ràng hận anh trước kia phụ tình bạc nghĩa, bị anh làm tổn thương đau đến tận xương, không thể tin được anh nói như thế, mà cô lại muốn tin tưởng anh lần nữa?
"Bây giờ em có thể hoài nghi anh, nhưng anh có thể dùng cả đời này chứng minh với em". Anh ngẩng đầu, đôi mắt trở nên ấm áp, tức giận biến mất, thay vào đó là tấm chân tình dành cho cô.
"Bít - tết lạnh rồi, ăn nhanh đi! Mấy ngày nay em gầy đi rất nhiều!"
Lòng cô thấy ấm áp, cảm xúc quanh quẩn trong lòng không nói nên lời. "Tại sao bỗng nhiên đối xử với tôi như thế? Nếu đây là tình yêu đối với tôi, vì sao lúc trước còn tổn thương tôi?" Cô cúi đầu nhìn bàn ăn.
"Bởi vì từng mất đi, mới biết trân quý. Ý Thiến. Bởi vì anh từng bỏ rơi em, nên anh càng nhận ra em đối với anh quan trọng thế nào"
"Tôi... thật sự không thể tin anh thay đổi nhanh như vậy" Cô cũng cầm dao nĩa, không thể phân tích được tình cảm trong lòng. Cô vẫn hận anh, hay vẫn ôm một tình cảm khác?
Không, cô từng bị tổn thương rất nhiều, ví anh cô tình ,ang đến cho cô sự tuyệt vọng. Cô nhớ đêm mùa hè kia, cô đứng nơi đó, nhưng lòng lạnh như băng. Loại cảm giác này cô không muốn nhớ đến nữa, nghĩ đến thôi đã làm cô đau khổ.
Không day dưa với anh là lựa chọn tốt nhất ---- nhưng trong lòng lại ẩn ẩn đau, vì sao lại như vậy?
Không khí trầm mặc bao trùm lên bọn họ, Quý Dục hàn không nói được một lời. Trong lòng anh, kiên trì quyết định, cho nên không cần ngôn ngữ, chỉ cần hành động chân thành làm cô tin tưởng tình yêu của anh.
Cô như trước kia nhìn anh bằng ánh mắt trong sáng hồn nhiên, nói cho anh biết, cô lại yêu anh như lúc ban đầu...
"Mary, tối nay ăn gì?" Nhìn gương mặt tròn trịa của trợ lý đang đi tới, Diệp Ý Thiến khó nhịn được nở nụ cười.
Mấy hôm nay, nhà hàng buôn bán vẫn bình thường, hơn nữa trải qua sự kiện ngộ độc lần trước, những quản lý khác đã bắt đầu tin tưởng năng lực của cô, rât phối hợp với cô.
Hôm qua cô đến thăm cha ở biệt thự điều dưỡng, kế bên biệt thự là vùng sông nước, phong cảnh nên thơ. Sắc mặt cha cô thoạt nhìn rất tốt, bác sĩ bảo tế bào mang bệnh trong cơ thể ông tạm thời đã được khống chế.
Cô nghe vậy liền vui mừng, lại cảm thấy buồn hơn. Cô rất muốn tận hiếu với ông, làm người con hiếu thuận. Mặc dù quá khứ ông không quá quan tâm chăm sóc mẹ con cô, nhưng đó cũng là cha cô, máu chảy thì ruột mềm.
Dù sao ông cũng là cha cô, trong cơ thể cô mang một nữa dòng máu của ông, bây giờ ông nhìn cô, ngoài sự vui mừng ra còn có cả áy náy.... Ông đã giữ lại nhà hàng Châu Á - một nhà hàng nổi tiếng cho cô, là con gái ông không thể chỉ bên cạnh ông, mà còn phải thay ông gánh vác trách nhiệm này.
Nên hiện tại cô ngồi trong phòng làm việc của nhà hàng, nghiên cứu kế hoạch phát triển của năm năm tiếp theo, cô ngồi đến tận khuya.
"Tổng giám đốc rất thích ăn cơm nếp, còn phải chuẩn bị điểm tâm ngọt, nghe nói Tổng giám đốc rất thích ăn. Đúng rồi, thức uống phải là Trà sữa uyên ương, cô thích uống nó nhất" Mary cười mang bữa khuya để trên bàn.
"Cô sao có thể biết được khẩu vị của tôi thế? Mỗi ngày đều phải chuẩn bị bữa khuya, thật là cực khổ". Rất ít người biết cô thích ăn gạo nếp, Mary thật là tỉ mỉ... Diệp Ý Thiến xinh đẹp mìm cười. "Thật ra tôi cũng không biết, là người khác nói cho tôi biết" Mary cười nghịch ngợm. "Anh ta nói cho tôi biết cô thích ăn rất nhiều món và mỗi ngày phải đến nhà hàng ăn khuya".
"Ai?" Ý Thiến hơi kinh ngạc, trợn to đôi mắt, tim đập nhanh hơn.
"Anh ta bảo tôi phải giữ bí mật". Mary đã bên cô một thời gian dài, ngày càng không kiên dè nữa. "Lệnh cho cô nói cho tôi biết, nên nhớ tôi mới là Tổng giám đốc của cô". Trong lòng cô hiện lên một cái tên, nhưng cô muốn chứng thức.
"Là Quý tiên sinh, Quý Dục Hàn tiên sinh". Ánh mắt Mary xuất hiện sự tò mò, vị QUý tiên sinh này cùng Tổng giám đốc nhất định là có chuyện gì đó.
Không phải một lần, cô hoặc đồng nghiệp khác trong Khách sạn đều thấy hai người ăn cơm và tản bộ cùng nhau... Tuy rằng sắc mặt tổng giám đốc luôn như không tốt lắm, nhưng cũng không cứng rắn kháng cự.
Diệp Ý Thiến bình tĩnh gật gật đầu "Mỗi ngày cô đều tăng ca thật không phải chút nào, hôm nay cô tan ca trước đi, tài liệu ngày mai hẳn sửa".
"Vậy cô nhanh chóng ăn khuya nhé, không nên làm việc quá khuya đâu". Mary tiếc nuối nói, tổng giám đốc dường như không muốn nói chuyện về Quý tiên sinh.
"Một tuần nay đều là anh ta chuẩn bị bữa ăn khuya cho tôi?". Khi Mary sắp đi khỏi, Diệp Ý Thiến bỗng dưng mở miệng hỏi.
"Đúng vậy". Mary quay đầu nhìn cô. "Tôi nói để tôi chuẩn bị, nhưng anh ta rất kiên trì..."
"Tôi biết rồi". Gương mặt không thay đổi lại gật đầu, ánh mắt nhìn bữa ăn khuya trước mặt.
Dịch vụ Roomservice của Khách sạn luôn hoạt động rất xuất sắc, thật ra cô chỉ cần đói bụng, gọi điện là có thể có ngay một bữa ăn ngon.
Nhưng gần đây cô thật sự không có khẩu vị, loại cơm đầy dầu mỡ này thật không hợp khẩu vị của cô. Anh còn nhớ rõ món ăn cô thích, chứng minh rằng anh không quên cô hoàn toàn... Không chỉ cơm nếp, còn có sữa bơ và cả món Uyên ương kia nữa....
Cô ngơ ngẩn nhìn thức ăn trên bàn, bỗng điện thoại trên bàn vang lên
Tim Diệp Ý Thiến đập liên hồi, cô có chuyện gì vậy? Sao lại thấy vừa nhút nhát, lại có chút chờ mong?
"Ý Thiến, còn ở văn phòng sao? Em nên về nghỉ ngơi sớm chút". Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam dịu dàng mà bá đạo, lại trầm thấp mà thân thiết.
Nhưng đây không phải âm thanh cô chờ mong.... cô chợt thấy thật vọng.
Thì ra, cô thật sự chờ mong!
"Đông Huân?". Cho dù có chút thất vọng, nhưng cô nhận ra được sự quan tâm trong lời nói kia.
"Nhận điện thoại của anh kinh ngạc thế ư?". Chàng trai bên kia nở nụ cười. "Bác Diệp nỡ để em làm việc khuya vậy sao? Kinh doanh khách sạn không phải chuyện một sớm một chiều, từ từ thôi, biết không?"
"Em biết rồi, anh còn ở Newyork sao?". Khi cha cô chính thức nhận lại con gái là cô, cũng giới thiệu cho cô biết một trong những người bạn của ông. Gia tộc của anh ta kinh doanh đường thủy, là gia tộc lớn số một hai ở HongKong.
"Vài ngày nữa có thể trở lại HongKong, hôm nay xem báo chí, anh mới biết được Khách sạn xảy ra việc, sao không gọi điện cho anh?". Đông Huân rất quân tâm cô, khi vừa tiếp nhận Khách sạn, khi cô cảm thấy mệt mỏi, anh sẽ thường cuyên cổ vũ cô.
Tuần trước anh đi công tác ở NewYork, nên việc ngộ độc thức ăn, cô không liên lạc với anh.
Đây là lỗi của cô sao? Cô cảm nhận được Đông Huân đang theo đuổi cô, mà cha cô cũng hi vọng họ có thể nên duyên. Đây là tối tượng cha cô giúp cô dàn xếp hôn nhân ---- Nếu không có Quý Dục Hàn, nói không chừng cô sẽ thích người đàn ông dịu dàng biết chăm sóc này.
Nhưng vừa rồi cô nhận cú điện thoại kia, cô khát vọng và mong chờ rõ ràng như vậy, tuy rằng vẫn một mực kháng cự, nhưng cô thật sự hi vọng là "Anh" gọi tới....
Tuần tra toàn bộ khách sạn xong, ở công ty lại có hội nghị quan trọng, DIệp Ý Thiến lê thân thể mệt mỏi trở lại văn phòng.
Trà nòng đặt trên bàn của cô. Có bình hoa trang trí, còn có một bó hoa tươi cắm trong bình, bên trên còn có một tờ giấy. Cô cầm lấy tờ giấy nhỏ, chữ viết rất quen thuộc: Trà xanh có thể thư giản đầu óc, nếu mệt mỏi thì nên uống một chút đi!
Nét bút mạnh mẽ hữu lực như vậy, là nét bút của người kia. Cô liếc mắt là có thể nhận ra bút tích này --- đã từng viết cho cô một phong thư chia tay....
Anh đây là sao? Quan tâm ư? CÔ dùng sức mím môi, xúc động gọi điện thoại "Peter, gọi điện thoại tới phòng Quý tiên sinh, mời anh ta đến văn phòng của tôi một chuyến"
"Vâng, Tổng giám đốc"
Cúp điện thoại, cô hơi giật mình nhìn bó hoa Bách hợp trước mắt, anh còn nhớ rõ cô thích hoa gì sao?
Nếu anh nhớ tất cả, vì sao lúc đó lại đối xử với cô như vậy? Nếu yêu cô, sao còn muốn bỏ đi, để lại một mình cô trong bòng tối. Ngực mênh mông một cảm giác nói không nên lời, mấy ngày nay đối với cô mà nói, cô.....
Cô biết được tất cả những việc anh làm.
Cô nên tin tưởng anh, hay là nên hoài nghi mục đích của anh?
Hiện tại cô có nên tin tưởng anh không? Không, không thể! Mày không thể quên mày đã từng thề, không bao giờ tha thứ cho anh, quên anh mãi mãi, và cũng quên đi bản thân đã yêu anh thế nào....
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô thay đổi gương mặt nghiêm túc. "Mời vào". Cô chưa kịp sửa sang lại ý nghĩ của mình, thì thấy anh phong độ đứng trước mặt cô.
Quý Dục Hàn nở nụ cười ấm áp nhìn cô, vầng trán dịu dàng. Anh đến trước mặt cô, nhìn vào mắt cô nói. "Không phải em muốn nói với anh, sau này đừng tặng hoa cho em, không cần quan tâm đến em chứ?". Người đàn ông này liếc mắt đã nhận ra tâm tư của cô, cũng chính vì thế, anh khí phách mà dịu dàng bắt lấy lòng cô làm tù binh, làm cô yêu anh, vì anh mà lún sâu vào đó, rồi mới ảo tưởng, muốn ở bên anh cả đời!
"Nếu anh đã biết, vì sao còn làm như vậy?" Diệp Ý Thiến nhìn mắt anh, mắt anh vẫn sâu như biển, có thể mang cô hút sâu vào đáy mắt.
"Có thể em sẽ không nhận, nhưng anh vẫn muốn kiên trì". Ạnh nhẹ nhàng lắc đầu. "Gần đây anh suy nghĩ về công việc của mình, làm phi công vài năm, có để dành một ít tiền, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sẽ có khó khăn, anh rất lo lắng"
"Anh định từ chức?" Cô há hốc mồm. "Tôi nghĩ anh...."
"Chỉ có nói mà thôi?". Quý Dục Hàn cười trêu chọc, anh luôn chờ điện thoại của cô, hi vọng cô chủ động tìm anh. Chứng minh cô không phải hoàn toàn không quan tâm anh --- mà vì anh quan tâm đến cô, làm cô cảm thấy phẫn nộ cũng tốt rồi.
"Anh biết ngày đó anh là người như thế nào, nên muốn em tin tưởng anh nhất định sẽ rất khó khăn". Anh nhún vai, đã biết đây là chuyện khó khăn, nhưng anh quyết không hối hận, cả người anh liền thoải mái đứng lên.
Không nên suy nghĩ tiêu cực, một ngày nào đó anh sẽ thật sự làm cô cảm động. Chỉ cần anh chân thành, cô sẽ lại yêu anh, không phải ư?
"Em xem như anh đang theo đuổi em, có lẽ sự xuất hiện của anh sẽ làm em phiền chán, nhưng mục đích của anh không phải là muốn tổn thương em" Anh đến gần bàn làm việc của cô từng bước, gương mặt góc cạnh chân thành tươi cười. "Có thể anh sẽ không mang hoa cho em, nhưng hãy để anh chuẩn bị bữa khuya cho em, được không?"
"Hành động của anh tạo thành áp lực cho tôi, nếu anh thật sự không muốn tổn thương tôi, thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa"
Anh kiên trì tiếp cận cô như vậy, nêu không phải vì thân phận của cô thay đổi... Vậy vì cài gì? Chắc chắn không phải vì yêu, nhất định là không!
"Anh không biết mỗi lần anh xuất hiện, đều nhắc nhở tôi đã sống khổ sợ thế nào sao? Anh không quan tâm tôi cầu xin anh đừng xa tôi, chỉ ném lại một câu 'Chúng ta không hợp' .... Nếu lúc đó không hợp, sao bây giờ lại hợp?". Phẫn nộ bùng nổ trong cô, từ khi bọn họ gặp lại đến nay, cô luôn luôn đè nén phẫn nộ của mình. Anh trầm mặc một chút, nhìn cô ngày càng đau khổ, anh nên nói cho cô sự thật không?
"Sau khi rời xa em, thời gian trôi qua, em trong lòng anh ngày càng rõ ràng. Anh vẫn nhớ gương mặt em khóc ở sân bay, còn có khi em nói yêu anh. Nhớ đến lúc chúng ta cùng đi siêu thị mua đồ, còn có dáng em buổi sáng đánh thức anh.... Em biết không? Anh có rất nhiều bạn gái, sau khi chia tay, bọn họ sẽ trở nên mơ hồ. Chỉ có em là khác...."
Diệp Ý Thiến đào mắt nhìn anh. "Tôi nên cảm ơn anh vì anh cảm thấy tôi không giống họ sao?" Âm thanh của cô mang theo trào phúng và đau đớn.
"Sáng sớm, mỗi lần em đánh thức anh, bây giờ anh mới biết thì ra đó là cảm giác hạnh phúc. Có thể an tâm nhìn em, ôm em, nghe em gọi tên..."
Tim Quý Dục Hàn co lại một chút, đối với anh mà nói, phần tình cảm này chôn sâu trong lòng, thì ra như vậy cũng có thể làm run động trái tim anh.......