Chương 13: Chương 9.2
"Sự tình không đơn giản giống như chàng nói như vậy." Vương Tường phản bác.
Hắn nói không phải không có lý, nhưng nàng vẫn không thể vượt qua sợ hãi trong lòng.
"Vậy ý của nàng là muốn ta quay về Trung Nguyên một mình?" Hắn hỏi nàng.
Hắn thật sự quyết định đi, không để ý nàng và đứa nhỏ? Lòng của nàng đau đớn. Nhìn hắn nghiêm túc, nghe hắn nói kiên quyết, nàng như thế nào cũng không chịu thua. "Chàng phải đi thì cứ đi! Một mình thϊếp cũng có thể nuôi đứa nhỏ!" Nàng rống to, nước mắt cũng không kìm được chảy xuống.
Phương Vũ chấn động, lạnh lùng nói﹕ "Được! Ta đi!" Hắn thô bạo kéo nàng, hung hăng ấn xuống môi nàng một cái hôn, rồi sau đó lại đẩy ra nàng, cũng không quay đầu lại biến mất ở trước mặt nàng.
Vương Tường hai mắt đẫm lệ nhìn người yêu biến mất, vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
Tất cả, lại trở về như ban đầu.
***********"Tường nhi, người đừng khóc nữa, người như vậy không tốt cho thân thể đâu, cũng sẽ ảnh hưởng tới đứa nhỏ." Vương ma ma khuyên bảo, vẫn không ngăn được nước mắt Vương Tường rơi xuống.
Xem vẻ mặt Tường nhi, tám phần là vì không muốn về Trung Nguyên cùng Phương Vũ nên hai người trang cãi, Phương Vũ trong cơn nóng giận đã bỏ đi.
Sau khi Phương Vũ bỏ đi, Vương Tường cả ngày thất thần nhìn ngoài cửa sổ, im lặng khóc.
"Tỷ tỷ, người ăn một ít được không?" Tiểu Đào bên cạnh sốt ruột khuyên .
Sự tình sao lại biến thành như vậy? Tiểu Đào khó hiểu nghĩ. Giang Hàn mới về nước được vài ngày, Phương Vũ cũng bỏ đi. Hắn cùng tỷ tỷ không phải tốt lắm sao? Sao lại loạn như vậy?
"Ta ăn không vô." Vương Tường không đành lòng nhìn các nàng lo lắng cho mình, nhẹ nhàng nói.
"Vậy ăn một chút thôi được không? Đừng để bụng đói ảnh hưởng thân thể." Tiểu Đào đưa thức ăn đến trước mặt nàng.
Vương Tường không nói gì tiếp nhận bát đũa, há mồm ăn vài niếng cơm, miễn cưỡng nuốt. Nàng biết, nàng còn phải lo cho đứa nhỏ trong bụng.
Nhưng ăn được vài miếng, nàng nghẹn ngào nuốt không nổi nữa. Vương ma ma nhận bát đũa trong tay nàng, lau nước mắt cho nàng.
"Đừng như vậy, Tường nhi." Nhìn Tường nhi như vậy, Vương ma ma giọng nói cũng không nhịn được khàn khàn .
"Ta nên làm cái gì bây giờ?" Vương Tường hỏi, hai mắt đẫm lệ.
Vương ma ma ngồi xuống, giữ chặt tay nàng, thấm thía nói﹕ "Tường nhi, người nên biết, Phương Vũ và nam tử trong cấm cung của chúng ta trước kia không giống nhau." Bà thở dài, "Người không thể yêu cầu hắn cả đời cùng người ở trong này, mất hết chí khí của hắn. Huống hồ, người không phải là yêu cái hăng hái khí khái của hắn sao?"
"Nhưng hắn cũng không thể yêu cầu ta bỏ nhà đi!" Nàng khóc nức nở. "Ta không thể giống Long nhi bỏ lại nơi này, ta…ta không nở bỏ lại các ngươi." Diend da nl e q uu ydo n
"Hài tử ngốc!" Vương ma ma thương tiếc vỗ về má nàng. "Không ai muốn người bỏ nhà di."
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, "Nhưng mà ngươi không phải nói…"
Vương ma ma mỉm cười sâu xa. "Hài tử, lòng của người ở nơi nào, nhà ở đó."
Lời này giống như một tiếng vang thật lớn, đột nhiên thức tỉnh Vương Tường, làm cho nàng hiểu rõ tâm ý của mình.
Đúng vậy! Không có Phương Vũ, nàng ở lại cũng như cái xác không hồn, thì làm sao có thể cảm nhận được gia đình ấm áp chứ? Lòng của nàng đã hướng về Phương Vũ, ở bên Phương Vũ, đó mới là nhà!
Hiểu được đạo lý này, Vương Tường vui mừng ôm Vương ma ma, hôn bà, "Vương ma ma, ta đã biết, cám ơn ngươi."
Vương ma ma vỗ nhẹ lưng của nàng, hiền lành nói﹕ "Tốt, tốt, chỉ cần người hạnh phúc là tốt rồi."
Bà tin tưởng với trí tuệ của Tường nhi, nhất định biết mình nên làm như thế nào.
Đột nhiên , Vương Tường yên tĩnh trở lại.
"Làm sao vậy?" Vương ma ma khó hiểu. Còn có thể có vấn đề gì sao?
Vương Tường nặng nề, lo lắng nói﹕ "Nhưng nếu ta đi rồi, Nữ Nhi quốc làm sao bây giờ?"
"Tỷ tỷ," Tiểu Đào đột nhiên nói, "Người đừng quên ta là Tam công chúa Nữ Nhi quốc! Nơi này còn có ta và Giang Hàn!"
Đúng rồi! Nàng sao lại không nghĩ ra chứ? Còn có Lý Linh cùng giúp bọn họ. Nếu hai nước xác nhập, đây đối với nhân dân Nữ Nhi quốc mà nói, chỉ có tốt không có xấu! Huống hồ trăm năm trước Nữ Nhi quốc và Lan Lăng vốn là người một nhà.
Nghĩ như vậy, trong lòng Vương Tường lại lần nữa dấy lên hi vọng.