Chương 13: Kỳ địch dĩ nhược
Hậu viện.
Lăng Thiên sau một hồi làm ác cũng bị trừng phạt. Cái mông nhỏ bé trắng như tuyết bất ngờ có thêm năm dấu tay thô to đỏ ửng. Hiển nhiên là thủ bút của phụ thân Lăng Khiếu.
Sau khi 'trảo chu' Lăng Chiến liền tìm cơ hội đem Lăng Khiếu hung hăng giáo huấn cho một trận. Lăng lão gia tử dưới cơn giận lôi đình mở miệng mắng to Lăng Khiếu khiến hắn phải chật vật chạy trối với hai roi được Lăng lão gia tử 'tặng' trên lưng. Lăng Khiếu ôm một bụng oan ức sau khi về phòng nhìn thấy Lăng Thiên liền không nói một tiếng hung hăng đánh xuống cái mông Lăng Thiên một cái. Hành động này của hắn khiến cho Sở Đình Nhi tức giận như sư tử hà đông đuổi hắn ra khỏi phòng.
Vẻ mặt của mẫu thân Sở Đình Nhi tràn ngập sự thương tiếc và đau lòng. Vừa bôi thuốc lên mông Lăng Thiên vừa rơi lệ. Trong lòng Lăng Thiên có cảm giác là lạ, thân là một linh hồn hai mươi lăm tuổi lại có một mẫu thân nhỏ hơn mình vài tuổi? Mà hiện tại cả người mình không một mảnh vải lại được mẫu thân trẻ tuổi hơn đang nhẹ nhàng vuốt ve mông của mình, trong miệng an ủi không ngừng.
Lăng Thiên vốn cho rằng trong lòng mình sẽ xuất hiện những ý nghĩ xấu xa nhưng khi Sở Đình Nhi bôi thuốc thì hắn cảm thấy ngoài ý muốn khi phát hiện trong lòng mình hoàn toàn tinh khiết! Chỉ cảm thấy ấm áp và cảm động vô ngần. Bàn tay của mẫu thân khẽ xoa dịu vết đánh khiến cho Lăng Thiên cảm thấy cả người thoải mái vô cùng. Từ những lời an ủi nhẹ nhà và bàn tay ngọc khẽ vuốt ve với ánh mắt tràn đầy yêu thương khiến cho Lăng Thiên cảm giác được tình mẫu tử tha thiết làm cho khóe mắt hắn không nhịn được rơi lệ.
Lăng Thiên luôn mong chờ có một mẫu thân luôn an ủi, quan tâm nhưng mà mẫu thân ở kiếp trước chỉ lưu lại cho hắn một tấm ảnh ố vàng mà thôi. Kiếp trước, hình ảnh mẫu thân mỉm cười chỉ chậm rãi xuất hiện trong mộng vào hằng đêm mà thôi. Còn hiện tại. Tất cả rất chân thật… chân thật tồn tại bên người! Trong lòng Lăng Thiên cảm thấy rất ấm áp và thỏa mãn.
"Ai da. Tên đầu trâu này ngay cả nhi tử của mình cũng hạ độc thủ. Để xem ta thu thập hắn ra sao. Thật sự là quá đáng mà, tức chết lão thân đi. Đình Nhi đừng buồn nữa, Thiên Nhi cũng không có khóc sao? Thật sự là cháu ngoan mà…" Lăng lão phu nhân tiến vào phòng chỉ liếc mắt một cái liền thấy trên mông của Lăng Thiên có dấu tay thật lớn khiến cho lão phu nhân giận dữ không thôi. Đau lòng muốn rơi lệ.
Sở Đình Nhi lau nước mắt nghẹn ngào nói:
"Điều này cũng không trách được phu quân. Chỉ trách tiểu hài tử này thôi. Cái gì không chọn lại đi chọn ngay túi hương trên người của cô cô mới khiến cho gia gia nỗi giận. Bị đáng là đánh".
Lăng lão phu nhân trợn mắt lên hung hăng nói: "Lão bất tử kia không biết gì, chỉ biết mặt mũi bản thân mà thôi. Tôn nhi thích túi hương thì có gì không tốt? Túi hương này toát ra mùi thơm ngát ai lại không thích? Hơn nữa, cho dù tôn nhi khi trưởng thành thích nữ sắc thì sao? Chẳng lẽ nhà ta không tìm được cho hắn sao? Chẳng lẽ chúng ta nuôi không nổi? Còn Lăng Khiếu kia cũng bị lão bất tử hung hăng mắng cho một trận! Ta biết được mới vội vàng chạy lại đây, sợ hắn nỗi giận lên đánh tôn nhi nhưng không ngờ lại đến trể một bước. Hừ! Lát nữa xem ta thu thập hắn. Ôi... Tôn nhi đáng thương của ta. Da thịt mịn màng như vậy mà lại nỡ lòng nào xuống tay được chứ. Đến đây cho nãi nãi ôm một cái nào…"
Trong lòng Lăng Thiên cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Vị nãi nãi này của hắn quả thực là 'cường hãn' thật. Xem ra trong mắt lão nhân gia thì tôn nhi ta đây muốn gì cũng được, lão nhân gia ủng hộ ta hoàn toàn. Ha ha...
Đến gia đình này đã hơn một năm rồi, Lăng Thiên đối với quá trình quật khởi của Lăng Gia cũng hiểu một ít. Mà sau khi hiểu rõ Lăng Thiên cảm thấy được câu nói lão tổ tông Lăng Gia ở kiếp trước của mình truyền xuống có bao nhiêu sáng suốt và đạo lý: Loạn thế xuất anh hùng! Thời thế tạo anh hùng!
Lăng Chiến Lăng lão gia tử chính là một anh hùng mạnh mẽ xuất hiện trong thời loạn thế. Lăng Gia vốn chỉ là một gia tộc trung bình mà thôi. Lúc ấy Lăng Chiến vô tình gặp được nhất đại hào kiệt Long Thừa Thiên. Hai người tình đầu ý hợp nên nguyện ý kết bái huynh đệ. Từ đó về sau Lăng Gia trở thành dưới trướng của Long Thừa Thiên cùng tranh đoạt thiên hạ. Một trận huyết chiến trôi qua khiến cho tinh anh của Lăng Gia hầu như biến mất hoàn toàn. Còn uy danh của Lăng Chiến sau trận huyết chiến đó đại thịnh! Đạp lên xương máu của kẻ thù mà trở thành 'Đệ Nhất Khai Quốc Công Thần'. Lăng gia cũng theo điều đó mà 'nước lên thuyền dâng'.Cũng trở thành đại gia tộc thứ sáu của thiên hạ.
Trong một năm này Lăng Thiên hiểu rõ Lăng Chiến không phải là hạng người có tâm cơ sâu xa mà là hắn có được ngày hôm nay đều nhờ cơ duyên xảo hợp và thời thế kết hợp lại mà ra. May mắn là hắn không có bỏ mạng trong cuộc tranh đoạt thiên hạ đó. Lúc đó, Thiên Vương quốc cần một Thống Soái cái thế anh hùng uy danh hiển hách thì Lăng Chiến đã được đề cử lên làm Quân Bộ Đệ Nhất Thống Soái, xuất lĩnh quân đội nam chinh bắc chiến, vì vương quốc mà mở rộng lãnh thổ, lập không biết bao nhiêu công trạng to lớn cho vương quốc. Đứa con duy nhất của hắn là Lăng Khiếu cũng kế thừa y bát của hắn, thậm chí còn hơn cả cha mình. Nhưng có một điểm xấu là Lăng Khiếu kế thừa luôn tính cách cương trực của phụ thân Lăng Chiến.
Mặc dù Lăng Gia hiện giờ có quyền lực mạnh mẽ, gia tộc khổng lồ nhưng dù sao đi nữa thì nền tảng của Lăng Gia vẫn còn rất thấp. Nhân tài trong gia tộc như lá mùa thu, căn bản không thể so sánh với năm gia tộc được truyền thừa trăm năm kia. Nhưng cùng với năm đại gia tộc có thực lực không chênh lệch bao nhiêu. Đã trở thành một mối hăm dọa rất nguy hiểm.
Sau khi hiểu rõ tất cả thì việc đầu tiên Lăng Thiên muốn làm là hít một hơi thật sâu! Trời ạ. Một gia tộc ngu như vậy trong một vương quốc đầy cạnh tranh kịch liệt vậy có thể đứng đầu? Hơn nữa lại sừng sững không ngã? Lăng Thiên âm thầm cảm thấy đây là một kỳ tích. Nhân loại trong thế giới này quá mức thiện lương sao? Một miếng thịt béo thế lại có thể nhịn xuống mà không ăn? Trên thế giới này có chuyện tốt như vậy sao? Nếu có thật thì Lăng Thiên là người đầu tiên không tin.
Nguyên nhân Lăng Gia vẫn đứng sừng sững không ngã thì Lăng Thiên chỉ có một suy đoán mà thôi. Đó chính là có người không cho hắn ngã, hơn nữa không phải là một người mà là một đại gia tộc, một thế lực đang âm thầm giúp đỡ. Thế lực này tuyệt đối có không có ý đồ tốt gì. Đó chính là Dương Gia, một thế lực có thực lực đủ để cạnh tranh với Lăng Gia trong Thừa Thiên Vương Quốc này. Theo một góc độ nào đó mà nói thì Lăng Gia một gốc đại thụ, muốn quang vinh có quang vinh. Mặc dù hai gia tộc hoàn toàn đối địch nhau nhưng Lăng Thiên hoàn toàn tin rằng loại đối địch này là do Dương Gia chủ động gây ra. Từng bước khắc sâu mâu thuẫn giữa hai bên nhưng sau đó hai nhà lại không làm gì được nhau. Nói một cách khác, trên thực tế Lăng Gia chính là do Hoàng đế Long Thừa Thiên và gia chủ Dương Gia năm đó đồng thời chống đỡ để tạo ra một gia tộc có thể đối địch với Dương Gia.
Dương gia vì sinh tồn phải áp bức Lăng Gia. Đồng dạng đạo lý này, năm đó hoàng đế chống đỡ Lăng Gia là muốn tạo ra một thế lực có thể đ Dương Gia, không cho một gia tộc độc quyền. Hiện tại, mục đích này đã hoàn mỹ vô cùng.
Lăng Thiên hoàn toàn có lý do tin tưởng rằng nguyên nhân gia tộc của hắn quật khởi không chỉ có lý do đơn giản như bên ngoài vậy. Bên trong đó khẳng định có bóng dáng của các gia tộc khác. Những gia tộc kia không muốn cho Dương Gia hoặc là Lăng Gia trở thành đệ nhất gia tộc trong Thừa Thiên Vương Quốc. Một khi điều đó xảy ra sẽ tạo ra mối uy hϊếp ngầm đối với gia tộc của mình. Cho nên giúp đỡ cho Lăng Gia có thực lực chống đỡ lại Dương Gia cũng là chuyện hợp lý mà thôi. Lăng Thiên từ tình thế đại lục hiệnt ại có thể suy đoán rằng gia tộc của mình trên thực tế đều được những thế lực lớn khắp đại lục vô tình phối hợp với nhau. Căn cứ vào tình thế đại lục hiện tại thì các thế lực kia hợp sức với nhau tạo ra một 'sản vật' vô cùng kỳ lạ.
Lăng Thiên thậm chí cảm giác được trong Lăng Phủ của mình hiện tại có bao nhiêu thám tử đến từ Hoàng Thất, Dương Gia và các đại gia tộc khác. Lăng Thiên vừa nghĩ vậy nhất thời cảm thấy bất an trong lòng.
Quyết định đầu tiên của Lăng Thiên là cho đến khi bản thân không có được năng lực tự bảo vệ mình, bảo vệ gia tộc thì hắn cần phải nhẫn nhịn, tận dụng mọi khả năng để các gia tộc khác không phát hiện người kế thừa Lăng Gia là một nhân vật thiên tài. Như vậy thì gia tộc của mình mới an toàn tồn tại.
Trong lòng không ngừng suy nghĩ chuẩn bị đối sách thì Lăng Thiên đã đi ra được một bước đầu tiên đối địch. Đó chính là sự kiện 'trảo chu' hôm nay sẽ trở thành trò cười cho các danh môn vọng tộc khắc đại lục. Đương nhiên sự chú ý của bọn họ đối với Lăng Thiên cũng sẽ giảm đi vài phần. Một trảo của trẻ em có thể vì chính mình, thậm chí vì cả gia tộc tranh thủ được ít nhất từ ba đến năm năm thời gian thì trò đùa hôm nay rất đáng giá.
Không chỉ làm cho những thế lực thù địch của mình yếu đi mà với kinh nghiệm của bản thân ở kiếp trước thì hắn cần phải thiết lập một thế lực hoàn toàn thuộc về bản thân mình. Lăng Thiên cảm giác được những điều này hắn có thể làm được. Đợi cho đến khi các thế lực lớn chú ý đến mình thì cũng là lúc bọn họ phát hiện đã mất đi thời cơ tốt nhất để đối phó với bản thân mình. Nguồn truyện:
Đọc TruyệnHắc hắc. Lão tử ít nhất là một thiên tài của thế kỷ XXI. Một tuyệt đỉnh thiên tài hao hết tâm tư để đối phó với các 'cổ nhân' còn chưa 'mở mang' hết trí tuệ mà còn thất bại thì không còn thiên lý gì
Đương nhiên chuyện hôm nay Lăng Thiên cũng biết được có chỗ không hoàn mỹ. Đó chính là ánh mắt tràn đầy sát khí của vị thanh niên kia. Sau khi sinh ra thì Lăng Thiên không còn cơ hội thấy mặt hắn nữa. Trong lòng Lăng Thiên không thể nào quên được tên thanh niên kia - một con độc xà ẩn giấu trong gia tộc mình. Nguy hiểm vô cùng, Lăng Thiên không biết được trong gia tộc mình rốt cục có bao nhiêu con độc xà như thế nữa.
Con độc xà này trong một năm qua không có trong gia tộc thì hắn đã đi đâu? Làm gì? Có thể hay không sẽ gây ra bất lợi cho gia tộc?
Tác giả phong lăng thiên hạ
Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên