La Nhàn căm ghét Lâm Khuê và Diệp Thiên đến tận xương tủy.
Muốn gϊếŧ nhanh cho khuất mắt, cơ hội mượn dao gϊếŧ người tốt như vậy, bà ta đương nhiên sẽ không bỏ lỡ.
"Hiểu trưởng, hai gã này không những đánh Đại Quân, còn làm cho Tiểu Khang trở thành như vậy. Hôm nay nếu như để chúng rời khỏi đây thì trại trẻ mồ côi của chúng ta coi như xong!"
Sau khi nghe La Nhàn nói xong, khuôn mặt của Lưu Tân Long đột nhiên tối sầm xuống.
Ông ta đã hiểu ngầm ý của La Nhàn rằng hai anh gã này biết bí mật của trại trẻ mồ côi!
Ngay lập tức, Lưu Tân Long nảy ra ý định gϊếŧ người!
Đừng nhìn vẻ ngoài sáng sủa bình thường của ông ta mà đánh giá, một khi việc này lộ ra ngoài thì ai cũng không cứu được.
"Hừ, đồ không biết điều! Gọi điện cho A Hổ, bảo bọn họ nhanh chóng đến đây, thị trưởng sắp tới rồi, xử lý hai gã này đi!"
La Nhàn cười khẩy: "Vừa nãy Tiểu Khang đã gọi rồi, bọn họ chắc chắn sắp đến nơi."
Lưu Tân Long gật đầu hài lòng, và lạnh lùng nhìn Lâm Khuê.
"Tôi không quan tâm cậu là ai, dám lo chuyện bao đồng thì đừng trách tôi vô tình"
Ông ta còn chưa dứt câu đã bị một tiếng phanh xe chói tai ngắt lời.
Một số người nhìn về phía cửa trại trẻ mồ côi và thấy ba chiếc Audi mới tinh đã dừng lại đó.
Bảy hoặc tám người đàn ông trung niên bước xuống, tất cả trong bộ đồ đen, đầu tóc bóng lộn.
Không chút ngập ngừng, họ nhanh chóng bước về phía trại trẻ mồ côi, thậm chí còn có chút vội vã.
Khuôn mặt của Lưu Tân Long và La Nhàn biến sắc.
Bởi vì, đó là Giả Vi Dân thị trưởng Dung Thành!
"Sao đến nhanh thế!"
Lưu Tân Long lẩm bẩm với sắc mặt rất khó coi, khi lên nghênh đón cũng không quên khẽ buông lời cảnh cáo Lâm Khuê.
"Cậu may mắn đấy! Lát nữa đừng có ăn nói linh tinh, nếu không ngươi sẽ phải hối hận đấy!"
Lâm Khuê mỉm cười khinh bỉ, người may mắn là ông mới phải.
"Chào mừng ngài Giả và các vị lãnh đạo đến trại trẻ mồ côi của chúng tôi chỉ đạo công việc!"
Lưu Tân Long nhanh chóng chào đón, và rất nhanh thay bằng một nụ cười hiền từ.
So với biểu hiện trước đấy thì hoàn toàn là hai con người khác nhau.
La Nhàn, Đại Quân và La Vĩnh Huy đứng dồn lại phía sau, chỉ cúi người gật đầu và thậm chí không có đủ tư cách để nói chuyện.
La Nhàn mừng thầm, vẫn may dấu đi những đứa trẻ đấy rồi.
Nếu không thì rắc rối rồi!
Tuy nhiên, trước sự nhiệt tình của Lưu Tân Long, Giả Vi Dân lại khẽ lắc đầu bình thản.
"Không dám chỉ đạo đâu, nhưng tôi nghe nói bên trại trẻ mồ côi các anh treo đầu dê bán thịt chó đấy!"
Khi nói chuyện, ánh mắt tìm kiếm xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Và câu nói dường như đơn giản của ông ta làm cho khuôn mặt của Lưu Tân Long tái nhợt ngay lập tức, tim ông ta muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
"Thưa ngài Giả, tuyệt đối không có chuyện đó, chắc chắn là có người đặt điều hãm hại tôi, sao tôi?"
Lưu Tân Long nhanh chóng giải thích, ai ngờ Giả Vi Dân hoàn toàn không quan tâm, mà thay vào đó chạy theo một hướng như thể ông ta đã phát hiện ra châu lục mới vậy.
Bộ dạng đó giống như học sinh tiểu học sắp muộn học, cùng với dáng người mũm mĩm của ông ta thì nhìn cũng khá hài hước.
Sắc mặt của La Nhàn thay đổi ngay tức khắc.
Bởi vì Giả Vi Dân đã đi đến hướng của Lâm Khuê!
Chỉ thấy Giả Vi Dân đến trước mặt Lâm Khuê, đưa tay ra với ánh mắt có chút gì đó thành kính.
"Chào anh, Xin hỏi là anh Lâm phải không? Tôi là Giả Vi Dân!"
Lâm Khuê đưa tay ra bắt tay ông ấy, xong rồi buông tay ngay.
"Là tôi, ông đã…"
Lâm Khuê mới mở miệng đã bị gián đoạn bởi sự phẫn nộ của Lưu Tân Long.
"Ngài Giả, tôi chỉ muốn báo cáo với ngài. Chính gã này đã đến trại trẻ mồ côi để gây rắc rối!"
Lưu Tân Long nghiến răng và lên kế hoạch khởi kiện kẻ ác trước.
Nói rồi ông ta bí mật nháy mắt với La Nhàn. La Nhàn ngay lập tức hiểu ý, nước mắt giàn giụa kể lể nỗi khổ với Giả Vi Dân.
"Vâng, ngài Giả, hai gã này bằng một cách nào đó đã đến gây loạn ở trại trẻ mồ côi, không những cướp đi một bé gái còn đánh thương bảo vệ và cháu tôi!"
"Hành vi như vậy là không coi luật pháp ra gì!"
"Ngài Giả nhất định phải làm chủ cho chúng tôi đấy!"
La Nhàn nước mắt nước mũi rơi lã chã, diễn xuất thế này mà không đi làm diễn viên thì phí hoài quá.
Lưu Tân Long âm thầm giơ ngón tay cái cho La Nhàn, đang định thêm mắm muối vào!
Nhưng chưa kịp nói gì thì Giả Vi Dân bất ngờ quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào La Nhàn.
"Cô nói xong chưa?"
La Nhàn giật mình và gật gật đầu.
"Nói, nói xong rồi!"
"Nói xong rồi thì im ngay cho tôi!" Giả Vi Dân hắng giọng, và giọng nói trầm trầm của ông ta làm mọi người cảm thấy sợ hãi.
Cả người La Nhàn mềm nhũn ra và ngay cả Lưu Tân Long cũng run rẩy, đột nhiên cảm thấy có dự cảm không lành.
Chỉ thấy Giả Vi Dân quay lại và nhìn Lâm Khuê lần nữa cùng với một nụ cười trên khuôn mặt.
"Là tôi quản lý không tốt, để anh Lâm cười chê rồi! Không biết"
Giả Vi Dân mỉm cười và nhìn xung quanh một lần nữa.
"Không cần nhìn nữa."
Lâm Khuê lắc đầu và chỉ vào chiếc Land Rover bên ngoài trại trẻ mồ côi.
"Cậu chủ nhà tôi đang ở trên xe!"
Xì!
Giả Vi Dân hít một hơi.
Khi xưa tôi tiếp nhận chức vụ, được gặp vị đó.
Không thể ngờ được rằng hôm nay ngài ấy lại có thể xuất hiện tại trại trẻ mồ côi nhỏ này.
Nghĩ đến danh tiếng của người đó, Giả Vi Dân không dám trì hoãn chút nào, vội vã bước tới chiếc Land Rover cùng một nhóm các vị lãnh đạo.
"Diệp, ngài Diệp"
Giọng nói của Giả Vi Dân run rẩy, đang định chào hỏi thì ông ấy nghe thấy tiếng suỵt từ trong xe!
Giả Vi Dân nhanh chóng che miệng lại, và qua kính cửa sổ ông chỉ có thể nhìn thấy một đường viền chắc chắn.
Nhưng tim thì đập thình thịch.
Người đàn ông trong xe này là một nhân vật nổi tiếng trong cả nước và thậm chí cả thế giới.
Thật vinh dự khi có thể nói được một câu với ngài ấy!
Những người khác không biết ai đang ở trong xe. Có thể thấy rằng Giả Vi Dân rất cung kính, ai ai cũng đứng thẳng giống như những học sinh tiểu học.
Lưu Tân Long và La Nhàn, tất cả bọn họ đều há mồm, khuôn mặt chứa đầy sự ngạc nhiên.
Giả Vi Dân, nhân vật số một của Dung Thành, đi đến đâu cũng nhận được tôn kính.
Nhưng bây giờ, ngay cả ông ta cũng cúi mình kính cẩn.
Vậy thì người trong xe chắc chắn phải là một nhân vật lớn tầm cỡ.
Nhưng Lưu Tân Long có nghĩ nát óc cũng không ra.
Dung Thành, khi nào lại xuất hiện một nhân vật lớn như vậy?
Hay là từ thủ đô đến?
Ngay lập tức, toàn bộ trại trẻ mồ côi im phăng phắc.
Diệp Thiên không nói gì, những người khác đương nhiên cũng không dám nói. Ngay cả tiếng thở cũng chậm lại rất nhiều.
"Tiểu Giả này, dưới sự quản lý của ông mà còn có một trại trẻ mồ côi dối trên lừa dưới, treo đầu dê bán thịt chó thế này, ông là thị trưởng thì có chút tắc trách rồi đấy!"
Bùm!
Lời nói của Diệp Thiên giống như một quả bom khiến đầu óc mọi người trống rỗng!
Đóng vai trò là người lãnh đạo Giả Vi Dân run rẩy và đứng càng thẳng, thậm chí không dám lau mồ hôi.
Họ đã đoán được ai đang ở trong xe!
Lưu Tân Long và La Nhàn đều ngẩn ngơ như bị sét đánh, cơ thể họ cứng lại ngay lập tức!
Dám nói chuyện với Giả Vi Dân bằng giọng điệu này, thậm chí còn bình thản đến như vậy.
Lai lịch của Diệp Thiên lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Cả hai nhìn nhau, đều thấy sự tuyệt vọng trong mắt đối phương.
Thôi xong rồi!