Chương 3

8 năm sau.

Trên chiếc giường lớn cỡ king size là hai thân ảnh, một to lớn, một mỏng manh, kết hợp lại tạo nên khung cảnh tương phản đến mị hoặc. Nổi bật nhất chính là những tiếng thở gấp cuốn lấy nhau trên không trung, rất dễ để người nghe đỏ mặt đến tận mang tai.

"Ân. . .Ba. . .Đừng như vậy. . ." Cô gái cố gắng đẩy người đàn ông ra khỏi người mình.

Vờ như không nghe thấy, một thân cường tráng âu phục động tác càng thô bạo. Anh kéo khóa váy đến tận hông cô, hai bàn tay luồn vào trong nhiệt tình nhào nặn đôi tuyết trắng kí©h thí©ɧ trước mặt.

Cô gái bị đàn áp bất lực nằm dưới thân anh, những ngón tay thon vì động tác của anh mà càng bấu chặt vào âu phục nhẵn nhụi, tạo thành nhiều nếp nhăn không chuẩn mực tí nào.

"Ân. . .A. . ." Bỗng ngón trỏ thô lỗ của anh chạm đến đỉnh mân xôi cao ngất khiến cô một trận rùng mình. Lạy trời! Kĩ thuật của anh quá tốt đi mà, mỗi cái chạm nhẹ thôi đều khiến cả cơ thể cô mềm nhũn ra. Thân thể này là của cô a, nhưng người này còn hiểu rõ nó hơn cả chính cô. Thật đáng ghét mà!

Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy một bên mẫn cảm, đầu lưỡi không xương quấn tròn nhũ tiêm hồng nhuận mà hút mạnh, bên còn lại đương nhiên sẽ không thể cô đơn vì đã có bàn tay của anh an ủi. Kɧoáı ©ảʍ biến dạng thành nhiều tia lửa điện, đốt cháy từng tế bào trong cô, cô không thể làm gì hơn ngoài nhu nhược mở miệng ngâm nga.

"Ba. . .Ở dưới đang tổ chức. . .tiệc a. . .Chuyện này để tối. . .làm được không?" Cô gái nhỏ nhắn thút thít cầu xin.

Nghe được câu này khiến anh không vui nhíu mày, bắt lấy bàn tay trắng mịn đang cố đẩy anh ra, sau đó đem nó xuống đặt trên đũng quần nóng bỏng của mình: "Con nói thử xem có được hay không?"

Tuy đây không phải đây là lần đầu tiên được chạm vào nơi này của anh nhưng mà cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Cô có thể cảm nhận được nó càng ngày càng nóng, càng ngày càng bành trướng lợi hại hơn.

"Ba. . .Đừng. . ."

Anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang vì ngại ngùng mà đỏ bừng khiến du͙© vọиɠ trong người càng bốc cháy: "Vậy thì giúp ba thỏa mãn bằng tay đi."

"Tay. . .Tay?" Cô mở to mắt. Tính tình ba ba vốn dĩ rất bá đạo, đột nhiên đề nghị như vậy cũng không có gì bất ngờ.

Anh cười nhẹ: "Không muốn sao? Vậy thì. . ."

"Muốn!" Cô không muốn anh lại tiếp tục chuyện đó đâu.

Hai bàn tay thon dài từ từ luồn xuống dưới, cô nhẹ nhàng cách một lớp quần âu mà xoa nắn nam căn cứng cáp, sau đó mới kéo khóa xuống, cự vật liền không tự chủ mà hưng phấn bật ra. Nhớ ngày nào cô lầm tưởng thứ này chính là cây thịt thừa của ba ba, còn lén lút khóc thầm vì tưởng ba ba mắc bệnh khó chữa. Ai ngờ nó chính là đại cầm thú không bao giờ biết thỏa mãn là gì a.

Nghĩ đến đây, cô có hơi tức tối mà bóp mạnh một cái. Khi phát hiện hơi thở người nào đó có phần chuyển biến nặng nề mới biết rằng mình vừa phạm sai lầm lớn.

"Tiểu Mộng, con không ngoan rồi." Sắc mặt anh có chút biến đổi, nhân lúc cô không chú ý liền tấn công cửa huyệt bằng ngón tay thô lỗ.

"Á. . .ba. . ." Vì dị vật xâm nhập quá bất ngờ khiến hoa huyệt có chút căng thẳng siết chặt.

"Làm tốt việc của con đi." Anh một tay bắt lấy tay cô đặt lên nam căn của mình.

Cô uất ức cầm lấy nó, hai đôi mắt to tròn vì chủ nhân bị bắt nạt mà long lanh ngấn nước, trông thật mỹ lệ và đáng thương.

Lãnh Uy Thần trông thấy một màn này khẽ nhếch miệng cười, sau đó anh cúi nhẹ người hôn lên đôi môi mọng nước của cô, lưỡi dài thuần thục cạy mở hàm răng chui vào trong quấn quýt với con rắn nhỏ.

Cô gái dưới thân bị chèn ép phải vuốt ve vật thô to nên ủy khuất trách móc bằng giọng mũi. Bắt người ta làm như vầy cũng không nói gì đi. Tại sao anh còn hành hạ nơi đó của cô bằng ngón tay chứ?

Nhận thấy sự tức giận biểu hiện bằng động tác mạnh bạo của hai bàn tay cô đối với hạ thân mình, anh liền đâm ngón tay vào nơi mềm mại sâu hơn một chút, nhưng khi gặp phải chiếc màng mỏng manh thì lại tiết chế lùi về.

"Ân. . .Đừng. . ." Đáng ghét! Anh là đang muốn trả thù cô mà.

"Cốc! Cốc!" Tiếng gõ cửa bỗng truyền vào.

"Ông. . .ông chủ, mọi người đều đã đến đầy đủ."

Ách! Hôm nay chính là tiệc sinh nhật tròn 16 tuổi của cô. Đều tại ba ba hết, làm cô quên béng mất!

"Ba ba. . .Chúng ta cũng mau xuống dưới đi." Cô thật sự không thích cái chuyện mờ ám này diễn ra chút nào a.

"Vậy thì con phải làm nhanh một chút." Anh ôm cô ngồi dậy.

Đương nhiên là cô hiểu cái ý nghĩa của từ 'làm nhanh' là gì rồi: "Ba ba, chỉ một lần thôi nhé." Thấy dấu hiệu gật đầu, cô mới an tâm mà nắm lấy đại cầm thú.

Sự thật là một nắm tay của cô căn bản không thể bao hết vùng thân của cây côn ŧᏂịŧ này. Đã vậy, xung quanh còn có nhiều gân rất đáng sợ. Không biết sở hữu một vật thô to thế này có cảm giác gì nữa.

Nhìn cái vẻ mặt chăm chú đó của cô khiến anh bật cười. Cái cô gái này sao lại ngốc nghếch như vậy? Tốc độ đó chỉ làm người ta càng thêm khó chịu thôi. Thật là thích hành hạ anh mà.

"Con phải làm thế này." Bàn tay anh cầm lấy tay cô mà di chuyển thật nhanh.

"Nóng quá!" Cô sắp bị phỏng tay a.

"Đúng rồi. . .Cứ như vậy." Anh thả tay.

Đã bao nhiêu năm rồi mà kĩ thuật vẫn không có tiến bộ. Thật là quá nuông chiều nên đâm ra làm biếng đây mà.

Chừng 15 phút sau, cô chỉ lẳng lặng nghe được tiếng thở gấp căng thẳng của anh thì bàn tay của mình đã bị bao phủ bởi tầng tầng bạch trọc dịch.

"Nhiều quá. . ."

"Lại đây ba giúp con lau."

"Ực. . ." Người nam nhân áo đen đứng ngoài cửa có chút ganh tị. Lão đại của bọn họ chính là phải như vậy. Tinh lực quả là dồi dào! Bái phục, bái phục!

___________________

Trái lại với không khí khá tĩnh lặng trên tầng lầu là sự sôi nổi đặc trưng của tiệc tùng dưới đại sảnh. Âm thanh nhẹ nhàng của đàn piano kết hợp với vài tiếng trống mảnh mai đã tạo nên giai điệu vui vẻ êm tai đi vào lòng người.

Điểm nhấn trang trí tại sảnh đường chính là nơi nơi đều tràn đều ngập sắc hoa cẩm tú. Dưới ánh sáng dịu dàng của từng chùm đèn pha lê, sự quý tộc với chút chất thiên nhiên đã hình thành khung cảnh với sức hút lung linh độc nhất vô nhị. Chính là tại biệt thự Lãnh gia.

Bỗng dưng ánh mắt mọi người đều dồn về cửa chính, mọi thứ đều trở nên xôn xao.

"Đó không phải là Lục tổng sao?"

"Còn có cả Ngôn tổng nữa."

"Khó tin thật, họ cùng nhau đến đây để dự tiệc của Lãnh gia?"

"Này, cô nhìn xem, chàng trai đó là ai vậy? Thật là đẹp trai a."

"Đó là con trai của Lục tổng. Lục Thiết Hàn."

"Còn cô gái kia thì sao?"

"Nghe nói đó là nhị tiểu thư của nhà họ Ngôn. Ngôn Hiểu Lung."

"Biết gì không, tránh xa họ ra một chút, không phải nhân vật tầm thường đâu."

Ở khắp nơi, ai mà không biết 3 đại gia tộc Lãnh, Lục, Ngôn tầm cỡ thế nào chứ? Chỉ cần họ cảm thấy người nào không thuận mắt thì ngày mai người khác cũng đừng hòng thấy được họ trong tầm mắt. Chính là thể xác lẫn linh hồn đều bốc hơi khỏi trái đất rồi.

"Vì cái lý do khỉ móc gì mà ở đây toàn là hoa vậy. Quê mùa!!" Thiếu niên cao chừng hơn mét tám khó chịu nói.

"Thiết Hàn, ăn nói chừng mực một chút." Lục tổng kế bên lên tiếng.

"Thật nhàm chán! Lát nữa tôi còn có hẹn với bạn đó. Cái tiệc này chừng nào mới kết thúc?" Cô gái với chiếc váy cúp ngực ôm sát cùng phần đuôi tinh tế bung xõa, đưa mắt nhìn xung quanh.

"Ngôn Hiểu Lung! Ở nhà tao đã nói với mày thế nào?" Ông Ngôn trừng mắt.

"Biết rồi! Đừng có lên giọng với tôi như thế." Cô ta bĩu môi, sau đó xoay người bỏ đi.

Ngôn tổng lắc đầu thở dài. Đứa con này càng ngày càng hỗn láo và không còn coi ai ra gì nữa rồi!

"A! Là Ngôn tổng sao?" Giọng nói trầm bổng thoắt ẩn sau vài bóng người khiến Ngôn tổng hơi hướng người về đó.

"Ồ, hóa ra là Lục tổng. . .Hôm nay anh cũng đến đây sao?" Ngôn tổng đưa một tay ra.

"Đương nhiên rồi." Lục tổng cười mỉm, sau đó bắt tay với người đối diện.

Hữu nghị và hòa hợp như vậy thật khiến người ta có phần ngưỡng mộ. Nhưng đừng hiểu lầm, hai lão cáo già này chính là rất thích đeo mặt nạ cho chính mình.

Giai điệu âm nhạc tinh tế bỗng nhiên được ra hiệu cho tạm dừng.

Hai thân ảnh từ tầng lầu chậm rãi bước xuống, không cần khẩu hiệu gây sự chú ý hay hiệu ứng ánh sáng thì mọi người vẫn bị thu hút về phía đó, vì khí chất bức người tỏa ra quá lớn, quá nhiều.

Nhất là chàng trai đó, giấu sau bộ âu phục được cắt may tinh xảo chính là thân hình cường tráng thoắt ẩn thoắt hiện đến mỗi thớ vải. Từng đường nét khuôn mặt hết sức hoàn mỹ, cứ như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tỉ mỉ từ rất nhiều nghệ nhân nổi tiếng. Đôi mắt hẹp dài đặc biệt sắc lạnh, tưởng như chỉ cần cái liếc nhìn mỏng manh là có thể gϊếŧ chết một người. Thật sự có quá nhiều hàn khí từ anh tỏa ra!

Nhưng. . . .cô gái này là ai nha? Thoạt nhìn cũng là đã 16, 17 tuổi. Bọn họ đến Lãnh gia là để dự tiệc sinh nhật của Lãnh tiểu thư. . .Trong trí tưởng tượng, không phải vị Lãnh tiểu thư bí ẩn này cao lắm cũng chỉ nên 5, 6 thôi hay sao?

Thật ra, khi nghe đến tiệc sinh nhật của con gái Lãnh Uy Thần thì bọn họ cũng có chút chấn động. Cái con người này mà cũng có con sao? Bỗng dưng công bố cho cả thiên hạ thì quá là sốc đi.

Lãnh Vân Mộng bối rối nhìn xung quanh, sao hôm nay lại có nhiều người như vậy? Từ sau sự kiện cô bị cô lập ở trường tiểu học thì thời gian sau này cô đều học tập và sinh hoạt ở nhà nha. Đây là lần đầu tiên sau rất rất nhiều năm cô được gặp người lạ.

"Chào. . .chào mọi người. . .Tôi là Lãnh Vân Mộng. . ." Cô mở miệng cười tươi.

Trong cái giới quý tộc đầy rẫy những mưu mô cùng giả dối này, không ai có thể thấy được thế nào là bộ mặt thật của nhau đâu, đừng nói chi là một nụ cười chân thành dành cho mình.

Lục Khiết Hàn sau khi trông thấy một màn này có chút đứng hình mà ngốc lăng nhìn cô gái trên kia.

"Lãnh Vân Mộng. . ." Hắn chống cằm, tỉ mỉ quan sát thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp đến động lòng người.

_________________________

Ấn ngôi sao đi ⭐ Tiếp cho ta tí năng lượng nè. 💕💕