Chương 10.1

Lãnh Uy Thần đỡ Lãnh Vân Mộng tựa vào lòng mình. Nhìn thân trên trần trụi của cô khiến anh hận không thể băm nát những tên cặn bã kia thành trăm mảnh: "Trở về biệt thự!"

Anh nhẹ nhàng bồng lên tiểu nhân nhi đi về phía cửa, vòng tay ôm chặt và bảo bọc cô như độc nhất bảo vật trân quý nhất thế gian. Bảo vật này là của anh, người khác dù là một tia ánh mắt cũng không được nhìn.

Sát khí muốn gϊếŧ người đang từ anh tỏa ra quá nhiều, khiến các vệ nhân xung quanh lẳng lặng nhìn sang chỗ khác, vì họ sợ, nếu lúc này nhìn thẳng vào mắt anh thì nhất định có nhiều chuyện kinh khủng xảy ra.

____________________

Lãnh gia.

Do chấn động từ cú đánh của những tên kia, nên hiện tại đầu Lãnh Vân Mộng thực đau nhức. Lớp tóc mềm mượt màu hạt dẻ đã bị nhuộm một khoảng huyết sắc và đang có khuynh hướng lan rộng.

Lãnh Uy Thần đương nhiên cảm nhận được sự đau đớn trên khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Anh đau lòng nhìn thân thể của cô đang vô lực run rẩy trên chiếc giường trắng tinh khôi.

Dù bác sỹ đã băng lại vết thương này bằng một vòng bạch vải nhưng anh vẫn không yên tâm chút nào.

Từ góc độ nào nhìn vào căn phòng đều có thể mồn một thấy rõ nét mặt ôn nhu đầy sủng nịnh của chàng trai dành cho người nữ nhân trên giường. Thật khiến người ta ganh tị a!

"Lãnh tổng." Vị bác sỹ mặc blu trắng gõ cửa bước vào, trên tay còn cầm theo bộ hồ sơ.

"Thế nào?" Lãnh Uy Thần từ giường đứng dậy.

"Thật ra tình trạng của tiểu thư không quá nghiêm trọng, chỉ là có vài đợt không khí lạnh theo vết thương mà tích tụ lại trong cơ thể, khiến cô ấy tạm thời không thể tỉnh dậy ngay được. Nếu tiểu thư có thể bài tiết hàn khí ra ngoài bằng đường mồ hôi thì khả năng mau chóng tỉnh dậy sẽ khả quan đến 50%."

"Vậy nên tiếp xúc với không khí nóng càng nhiều càng tốt?"

"Đúng vậy." Bác sỹ gật đầu.

"Được rồi." Anh lạnh nhạt nói.

Vị bác sỹ cười nhẹ, ở trong phòng thật là không tự nhiên chút nào nha, đặc biệt là khi nhìn vào người nam nhân trước mặt khiến ông ta hơi lạnh người, vẫn là không nên nán lại đây quá lâu: "Xin phép. . . ." Ông ta cúi đầu một cái, sau đó liền xoay người hướng ra cửa.

"Lạnh. . ." Lãnh Vân Mộng mơ màng nói, vẻ mặt khẽ nhăn nhó khiến người ta thực đau lòng.

Anh đi đến bên cô, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt có phần trắng bệch. Rõ ràng trước khi anh đi thì cô đã tươi tắn và ấm áp bao nhiêu, còn bây giờ. . . .cô gái này như một khối băng nho nhỏ, và nhiệm vụ của anh là làm tan chảy nó.

"Bíp." Anh tắt đi máy lạnh, sau đó đắp lên ngay ngắn chiếc chăn mềm mại cho cô.

Người nam nhân dùng chiếc khăn trắng đã được làm ẩm bằng nước nóng mà ôn nhu chườm lên cái trán cho nữ nhân, mong muốn rằng sẽ làm cơ nhiệt của cô tăng lên một chút. Lãnh Uy Thần trong thâm tâm thật muốn thật nặng trách phạt bản thân, có phải tối hôm đó anh đã quá đáng? Hay là không nên trốn tránh mà rời đi?

Thật không thể tưởng tượng được hậu quả sẽ ra sao nếu lúc đó anh không có mặt kịp thời. Chỉ cần nghĩ đến những bàn tay bẩn thỉu và các ánh mắt hạ đẳng đã chằm chằm nhìn vào từng đường nét trên cơ thể cô là anh đã hận không thể lập tức bóp chết bọn chúng. Tốt nhất hai tên đó nên trốn kĩ một chút, nếu không kết cục sẽ còn thê thảm hơn cả Trình Mặc.

Thở dài nhìn Lãnh Vân Mộng, có lẽ nên để cô yên tĩnh nghỉ ngơi thì sẽ tốt hơn. Anh nhẹ nhàng đứng lên, nhưng phía sau lại có một lực kéo nhỏ bé nào đó cố tình níu giữ cánh anh trở lại, cổ tay áo sơ mi cũng vì vậy mà nhăn nhúm đôi chút.

Lãnh Uy Thần ngạc nhiên nhìn vào bàn tay nhỏ: "Tiểu Mộng?"

"Thật. . .thật. . .lạnh. ." Cô bám lấy áo chặt hơn.

Nghe được yếu ớt giọng nói của cô khiến trái tim của anh lập tức bị thắt chặt: "Thế nào?" Anh lại ngồi xuống bên cạnh cô.

Trong giấc mơ có rất nhiều khí lạnh bao quanh cô, bỗng nhiên cô bắt được một ngọn lửa nhỏ. Cô nắm lấy bàn tay của anh áp lên mặt mình, sức nóng đó khiến cô thật dễ chịu. Không còn đơn giản là vậy nữa, cô muốn nhiều hơn!

Lãnh Vân Mộng xê dịch cơ thể lại gần hơn với 'ngọn lửa', năm ngón tay thon nhỏ linh hoạt chui vào trong chiếc áo sơ mi của 'ngọn lửa'mà ma sát. Cô có thể thấy được những cái khí lạnh đáng ghét kia đang ngày càng tránh xa ra rồi.

Lãnh Uy Thần im lặng quan sát từng cử chỉ của tiểu nhân nhi, cô không biết những động tác này sẽ tác động như thế nào đến đàn ông hay sao?

Để 'giúp đỡ' cho cô, anh đã 'hy sinh' tự cởi bỏ đi chiếc áo của mình. Còn cô thì rất hài lòng mà càng xích người lại gần anh. Không thể phủ nhận rằng hiện tại cô đang rất lạnh, là bậc phụ huynh thì anh nên chia sẻ một chút thân nhiệt của mình chứ.

Anh ném chiếc chăn xuống đất, chưa đầy ba giây liền nằm phủ lên người cô: "Tiểu Mộng đang rất lạnh?"

"Ân. . ." Cô cắn môi, bờ môi vừa ướŧ áŧ vừa căng mọng lại mang thêm chút hồng đào nhẹ nhàng, đây rõ ràng là muốn dụ hoặc người ta đến ngấu nghiến đến rỉ máu mà.

Lãnh Uy Thần trái tim bỗng đập "thịch" lên một tiếng, đây chính xác là tiếng của quả tim đập lệch nhịp. Lãnh Vân Mộng đã làm gì thế này? Cô hôn anh! Là chủ động hôn anh. Từ trước đến giờ chỉ là anh luôn chiếm thế thuận phong, còn bây giờ nụ hôn này chính thức được tính là lần đầu tiên cô đóng vai công lược.

Không có động tĩnh gì, anh đang chờ đợi cô đang định làm gì tiếp theo đây.

Cô to gan dùng cái lưỡi nhỏ tấn công khoang miệng của anh, tuy sức lực không có gì đáng kể nhưng anh lại đương nhiên phối hợp đồng điệu. Nữ nhân khác nam nhân, nếu phái nam chọn cách hôn cuồng bạo và chiếm hữu thì phái nữ lại hôn theo cách cuồng nhiệt nhưng lại dịu dàng. Vì họ muốn một cái hôn thật ngọt ngào, lâu dài, hiển nhiên trọn vẹn.

"Chậc chậc. . ." Những âm thanh ái muội quyến rũ lần lượt tuôn ra với tần suất ngày càng nhiều và nhanh, vì chàng trai đã nhanh chóng chiếm lại thế chủ động. Anh mãnh liệt hút sâu cơ lưỡi cô đến tê dại, thời gian cuộc hôn càng lâu dài càng khiến cho việc hô hấp của cô khó khăn hơn, trên cái trán trơn nhẵn bắt đầu xuất hiện vài giọt mồ hôi lấm lem.

Thấy vậy, anh chợt nhớ đến lời bác sỹ, nếu để cô thải tàn dư hàn khí bằng cách bài tiết mồ hôi thì sẽ mau chóng tỉnh lại. Anh dùng một tay bao lấy đầu cô, đưa cô lên cao hơn, dĩ nhiên là phục vụ cho mục đích cuồng nhiệt thêm dễ dàng. Tay còn lại rất linh hoạt thoát ra quần áo của giai nhân, thuần thục và nhanh nhẹn là hai động từ chính xác nhất để có thể miêu tả hành động lúc này.

Thoáng chốc, người nữ nhân một thân trần trụi liền hiện ra, phản chiếu trong đôi đồng tử mang sắc vàng là từng đường nét hoàn mỹ yểu điệu. Lúc từ căn nhà hoang đó, anh bị lửa giận che phủ đi nhãn lực nên không kịp nhìn rõ tình hình ra sao, nhưng bây giờ thì rõ rồi, cô cư nhiên mặc đồ lót màu đen.

Nữ nhân với nội y đen trở nên cực kỳ quyến rũ trong mắt nam nhân. Thứ nhất, nó khiến cho thân sắc của phái đẹp được tôn vinh gấp ba lần, lý do thứ hai, người phụ nữ sẽ thật đầy đặn và trưởng thành biết bao nhiêu khi khoác lên mình bộ y phục này, và thứ ba, màu đen tuy huyền bí nhưng rất thành công kí©h thí©ɧ được du͙© vọиɠ hắc ám nào đó trong nam giới.

Đây rõ ràng là muốn gϊếŧ người không cần dao! Anh muốn tránh xa cô để làm gì chứ? Là để ngăn cản cái chuyện sinh lý bình thường của một người nam nhân cần làm. Cô có biết thời kỳ 'sung mãn' của đàn ông đang dao động trong độ tuổi của anh không?

Dụ dỗ người quá đáng!

Anh ôm cô vào trong lòng, nụ hôn mãnh liệt cuối cùng cũng đi đến hồi kết, từ khóe môi hai người kéo dài ra là một sợi chỉ bạc óng ánh.

Bỗng dưng đôi mắt sương mù của cô từ từ mở ra: "Ba ba. . .Tiểu Mộng rất lạnh. . ." Cô vòng tay qua cổ anh, da thịt nõn nà lạnh lẽo cũng theo đó mà đυ.ng chạm với da đồng ấm áp. Cơ thể vốn đang rất lạnh lại được anh sưởi ấm khiến cô càng tham lam dán chặt mình vào anh hơn. Đây là ngọn lửa dễ chịu nhất mà cô đã từng được tiếp xúc qua a.

"Con là đang muốn dụ dỗ sao? Con có biết giới hạn của ba ba đã bị con bào mòn đến sắp tan biến rồi không?" Anh không muốn khách khí nữa, những ngày tháng tự tàn nhẫn với bản thân đã quá nhiều. Cúi mặt xuống bả vai nhỏ, hít một hương hoa đặc trưng của cơ thể cô, nhịn không được liền cắn nhẹ lên đó.

________________________

Nhấn sao đi ~ ⭐