Chương 1

"Lão đại! Mọi chuyện đều đã xử lý xong." Một thân áo đen khí thế la lớn.

"Ừm." Thanh niên đứng đối diện gật đầu một cái, đưa ra chính bàn tay của mình.

"Dạ, là cái USB này phải không ạ?" Áo đen thân ảnh mau chóng từ túi quần lấy ra một vật dụng nhỏ màu xanh.

Cảm giác được vật dụng lạnh lẽo chạm lòng bàn tay, thanh niên đối diện từ tốn nheo mắt lại xem xét.

Từng cử chỉ nhấc tay hay nhíu mi của hắn đều khiến vài người xung quanh căng thẳng, bọn họ đã lật tung cái thôn nhỏ này rồi, từ đe dọa đến gϊếŧ vài người người cũng chỉ vì cái USB nhỏ nhắn này.

"Tốt lắm." Người thanh niên mở túi áo khoác và nhét chiếc USB vào.

"Lão đại, trời sắp mưa, nên về sớm thôi." Áo đen cẩn thận nhìn xung quanh. Nhận được tín hiệu gật đầu từ lão đại mình cung kính, hắn vội vã chạy đến bên chiếc xe và mở cửa.

"Hắc xì!!"

Thời tiết có vẻ hơi lạnh, việc hắc xì cũng chỉ là nhu cầu bình thường của con người thôi. Nhưng mà. . . . .theo hắn nhớ trong đội ngũ này không hề có phái nữ, tiếng động này nhỏ nhắn êm tai như vậy thì đích thị là của một cô gái nha.

"Anh ơi, cho em cái áo của anh được không?" Một bé gái với mái tóc ngang vai, mặc chiếc váy trắng mỏng bị bám khá nhiều bụi bẩn, khuôn mặt bầu bĩnh và đôi mắt mở to tròn, hồn nhiên nhìn người thanh niên chuẩn bị bước lên xe.

Mọi người xung quanh sợ hãi đến nín thở vài giây, bé con này nhìn sơ cũng chỉ hơn 6, 7 tuổi, khuôn mặt không quá góc cạnh sắc sảo nhưng lại vô cùng đáng yêu và dễ thương. Nhưng cái quan trọng là bé đã tìm đến sai người rồi, lão đại băng lãnh ngàn năm này của họ không phải là loại người dễ dàng tiếp cận. Tàn nhẫn, lãnh khốc là hai tính từ đúng nhất để miêu tả về con người này. Bé con này từ đâu xuất hiện vậy nha?

"Lạnh?" Môi mỏng mấp máy, hổ phách đồng tử dừng lại trên đôi bàn tay nhỏ run rẩy đang nắm chặt vạt áo của mình.

"Dạ." Bé con được hỏi liền gật đầu.

"Bao nhiêu tuổi?"

"Dạ, bảy tuổi."

"Tên gì?"

"Không có tên." Bé con hồn nhiên lắc đầu.

"Cha mẹ ngươi đâu?" Hắn nhíu mày.

"Không có cha mẹ." Vẫn là đôi mắt mở to.

"Vậy từ nay, ta sẽ là cha của ngươi."

"Khi có cha thì có được ăn bánh mì sữa không?" Đó là món bé rất thích ăn.

"Đương nhiên." Hắn xoa đầu bé con, sau đó bế thân hình nhỏ nhắn vào xe.

"Lãnh Vân Mộng, đó là tên của con."

Lãnh Vân Mộng, cái tên này thật là hay. Vân chính là một đám mây màu trắng, luôn tự do tự tại trên bầu trời. Mộng biểu thị cho giấc mơ, giấc mơ mang bạch sắc đám mây, thật tinh khiết và sạch sẽ.

"Cảm ơn anh. Anh tên gì?" Lãnh Vân Mộng chớp mắt.

"Lãnh Uy Thần. Từ nay gọi ta là cha."

_______________________

1 năm sau.

"Ba ba. . ." Một thân ảnh nhỏ nhắn với gương mặt ủy khuất, hai bàn tay giấu sau lưng, cái bụng tròn ưỡn nhô lên phía trước, bộ dáng vô cùng đáng thương nhìn người đang ngồi trên ghế.

"Thành tích học tập tháng này của con vô cùng sa sút, tháng trước con đã hứa với ba thế nào?"

"Con. . .con. ." Lãnh Vân Mộng mím môi.

"Tối nay về phòng con ngủ đi."

"Ba ba. . ." Bé con với ánh mắt đáng thương nhìn Lãnh Uy Thần. Từ khi ba ba đem bé về thì bé đều ngủ cùng ba ba nha.

"Về phòng mà tự ôn tập bài vở." Ba ba nghiêm khắc trừng mắt.

Lãnh Vân Mộng sợ hãi bước về phía sau, mở cửa chạy ra ngoài.

Tại sao a? Tất cả bài tập bé đều biết làm, nói đúng hơn, chỉ cần nhìn vào là biết làm. Bé không hiểu tại sao mỗi lần kiểm tra, kết quả bé viết vào giấy đều khác hẳn với kết quả mà bài kiểm tra khi trả lại. Hôm trước, rõ ràng phép tính đó, bé ghi là số 6, nhưng khi cô đã chấm điểm và phát bài về thì nó lại là số 8. Lần nào cũng vậy, khiến điểm số của bé luôn luôn ở khí thế dưới trung bình.

Điều kì lạ hơn là từ sau khi họp phụ huynh thì cô giáo thường giữ bé ở lại vào giờ ra chơi, cô luôn hỏi bé những câu hỏi liên quan đến ba ba và sau đó khẽ che miệng cười. Ví dụ như ba ba cao bao nhiêu, địa chỉ nhà bé ở đâu, món ăn, thức uống ba ba bé thích là gì. . . .

Bé thật sự không hiểu nha.

Lãnh Uy Thần xoa xoa huyệt thái dương. Nghe tiếng thông báo cuộc gọi từ điện thoại liền chuyển dời ánh mắt.

Là một số lạ.

"Alo." Hắn nhấc máy.

"A. . .Alo, đây có phải số điện thoại phụ huynh của bé Lãnh Vân Mộng?" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.

"Ừm."

"Nga ~ Chuyện là Tiểu Mộng dạo này học hành không được tốt lắm, bảng điểm đã gửi về, anh đã xem chưa ạ?" Giọng nói đích thị là giáo viên chủ nhiệm của Lãnh Vân Mộng, thanh âm khi nói chuyện pha thêm chút nũng nịu, vô cùng chói tai.

"Đã xem, có chuyện gì?" Lãnh Uy Thần nhíu mày.

"Dạ. . . Tiểu Mộng năm nay chỉ mới 8 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ nên chưa đủ khả năng tự mình học đâu, với lại. . ."

"Tôi không có nhiều thời gian, mong cô vào thẳng vấn đề." Hắn cắt ngang lời nói của cô giáo.

"A. . . Vâng. Vấn đề chính là, cũng sắp thi cuối kỳ rồi, với tinh thần của một giáo viên chủ nhiệm, em muốn. . . muốn đến nhà anh dạy kèm cho Tiểu Mộng. Khi bé học tốt thì cả anh và em đều cảm thấy vui mừng nha." Cô ta hào hứng nói. Mục đích của cô ta đã quá rõ rồi, cô ta muốn câu dẫn Lãnh Uy Thần. Khi lần đầu tiên cô ta gặp anh ở buổi họp phụ huynh thì đã thích anh rồi, nên từ đó, mỗi giờ ra chơi đều giữ Tiểu Mộng ở lại mà đào bới thông tin về anh. Một người đàn ông vừa đẹp trai, vừa giàu có, vừa độc thân, vừa trẻ trung như anh chính là hình mẫu chồng tương lai lý tưởng cho mọi cô gái. Mà cô ta cũng không đến nỗi tệ, năm nay chỉ vừa tròn 22, nhan sắc có, thân sắc có, sự nghiệp có. Cô ta rất tự tin rằng sẽ thành công câu dẫn anh.

"Cảm ơn cô giáo nhưng tôi nghĩ Tiểu Mộng không cần đâu. Chỉ cần cô đừng táy máy tay chân vào mỗi bài kiểm tra của Tiểu Mộng là được rồi." Lãnh Uy Thần nói xong liền cúp máy. Cô ta nghĩ hành động sửa kết quả từ đúng thành sai trong mỗi bài kiểm tra của Tiểu Mộng anh không biết sao? Không những anh biết mà là còn có cả đoạn phim quay lại quá trình đó. Hạng người này không hiểu sao lại có thể cầm được tấm bằng giáo viên đó.

Đầu dây bên kia bỗng ngốc lăng trợn mắt.

Ném điện thoại sang một bên, Lãnh Uy Thần mở lên laptop và tiếp tục làm việc.

Từ khi cuộc gọi với cô giáo kết thúc cũng đã hơn 3 tiếng. Đèn trong biệt thự Lãnh gia hầu hết đều đã tắt, chỉ còn căn phòng trên tầng 2 còn tia sáng.

Đặt cây bút xuống bàn, Lãnh Uy Thần hít một hơi sâu, kim ngắn đồng hồ đang chỉ điểm vào số 11. Anh nhấc người dậy và đi vào phòng tắm.

"Ào ào. . ." Tiếng nước không lâu sau đó vang lên.

"Cạch." Bỗng nhiên cửa phòng tắm bị mở khiến anh di dời ánh nhìn lên thân ảnh nhỏ nhắn.

Lãnh Vân Mộng tươi cười đưa cho anh một cuốn sách: "Ba ba, con làm xong tất cả bài tập cô giao rồi, ba ba mau kiểm tra đi."

"Con đến giờ vẫn chưa tắm sao?" Anh nhìn vào bộ đồng phục từ chiều đến giờ vẫn chưa thay đổi.

"Dạ. Oáp ~" Bé vừa nói vừa ngáp dài.

"Lại đây tắm với ba ba."

Bé con nghe lời để cuốn sách qua một bên, lon ton bước đến.

Lãnh Uy Thần từ tốn ném bộ váy của bé con sang một bên, rồi bồng bé ngồi vào bồn tắm. Anh cũng ngồi vào lấy một ít xà phòng thoa thoa lên cái lưng đến khi phủ đầy bọt mới chuyển lên phía trước.

Bé được ba ba tắm cho nên cũng muốn bắt chước. Bàn tay nhỏ cũng lấy dung dịch xà phòng thoa cho ba ba.

"Ba ba, cái này là gì vậy?" Lãnh Vân Mộng lấy ngón tay chỉ vào nơi hạ bộ của ba ba. Có vẻ bé rất thích thú nên cứ dùng ngón tay đâm đâm vào phần thân của nó.

"Tiểu Mộng, không được nghịch ngợm!" Anh bắt lấy bàn tay của bé.

"Ba ba biết không, nó dài như cây thước của con vậy, tại sao ba ba lại bị một cây xúc xích dính vào người? Ba ba có đau không?" Bé sợ hãi nói, trong đầu luôn nghĩ rằng thật tội nghiệp cho ba ba, thân mình mang một vật khổng lồ như vậy chắc hẳn rất cực khổ.

Lãnh Uy Thần con ngươi có chút co rút, khuôn mặt băng lãnh ngàn năm phút chốc cũng bị nhuộm chút sắc hồng.

_________________

Mn yêu thích nhớ vote nhoaaaaaa <333