Chương 44: Ta không tha cho ngươi
Nhìn theo Lăng Mộc ngã vào trong vũng máu, Kiều Chỉ sững sờ ở tại chỗ
"Mộc đầu!" Diệp Thanh Dật chạy gấp tới, đem Lăng Mộc cả người là máu ôm vào trong ngực
"Mau! mau mau gọi xe cứu thương!" Diệp Thanh Dật khóc lóc kêu to "Tiểu Mộc đầu, Tiểu Mộc đầu, em kiên trì một hồi, kiên trì một chút được không, xe cứu thương lập tức tới ngay" Tay run rẩy xoa lên gương mặt tái nhợt của Lăng Mộc, trong lòng không nói ra được sợ sệt. Kiều Chỉ đi qua ngồi xổm xuống bên Mộc Mộc, tay duỗi ra muốn đυ.ng vào người nằm ở nơi đó không nói tiếng nào
"Ngươi tránh ra!" Tay vươn ở giữa không trung bị hung hăng đánh xuống
"Nếu không phải là bởi vì ngươi, Mộc đầu làm sao sẽ biến thành như vậy!" Diệp Thanh Dật trợn to hai mắt quát lấy Kiều Chỉ
"Mộc đầu, em nhất định đừng có chuyện gì, phải kiên cường" Diệp Thanh Dật toàn bộ hành trình nắm chặt tay của Lăng Mộc, cứ như vậy hai người giúp bác sĩ đẩy lấy Lăng Mộc trên giường cấp cứu đưa vào phòng cấp cứu
"Người nhà xin ở bên ngoài chờ đợi" Hai người bị chắn bên ngoài. Kiều Chỉ tay chân luống cuống đứng ở đó, Diệp Thanh Dật hung tợn trừng mắt Kiều Chỉ. Một giờ qua đi, Diệp Thanh Dật gấp đến độ giậm chân, ở trước cửa phòng phẫu thuật đi tới đi lui, Kiều Chỉ ngồi ở đó tay vịn đầu không nhìn ra bất kỳ biểu lộ gì, chỉ có bản thân cô biết giờ khắc này cô có bao nhiêu tự trách, sợ sệt, thống khổ
Lúc này, cửa phòng phẫu thuật được mở ra. Hai người chờ mong nhìn bác sĩ đi ra
"Bác sĩ, em ấy thế nào rồi?" Diệp Thanh Dật vội vàng hỏi
"Trải qua cấp cứu, mạng của bệnh nhân xem như là giữ được rồi, chỉ là~"
"Chỉ là cái gì?" Kiều Chỉ ngay sau đó hỏi.
"Chỉ là bệnh nhân có thể mãi mãi không cách nào tỉnh lại"
"Mặt khác, chúng tôi sẽ quan sát kiểm nghiệm cho bệnh nhân một tuần, nếu như trong một tuần bệnh nhân vẫn chưa tỉnh lại, vậy chúng tôi cũng không có biện pháp" bác sĩ thở dài. Nghe được kết quả, hai người như bị sét đánh, không thể nào tiếp thu được. Nhưng lại có thể thế nào chứ, chỉ có thể khẩn cầu trời cao cho nàng có thể nhanh chút tỉnh lại
"Alo, Diệp tổng, đổng sự trưởng gọi người lập tức trở về"
"Được, ta biết rồi" Diệp Thanh Dật cúp điện thoại, nghĩ là chuyện quan trọng gì. Không nỡ nắm lấy tay Lăng Mộc, "Mộc đầu, tôi có việc ra ngoài một chuyến, đợi tôi trở lại" Đứng dậy nhìn Kiều Chỉ đứng ở một bên " Chăm sóc tốt cho em ấy, nếu là có nửa phần lười biếng, ta không tha cho ngươi" Kiều Chỉ gật gật đầu. Chờ Diệp Thanh Dật đi rồi, Kiều Chỉ ngồi vào bên cạnh Lăng Mộc, cuối cùng không khống chế được khóc lên. Cô cảm giác toàn bộ thế giới của mình đều đổ nát rồi. "Mộc Mộc, xin lỗi, xin lỗi"
"Em đừng có chuyện có được không? em tỉnh lại có được không? tôi xin em, tôi bảo đảm cũng không tiếp tục thương tổn em" Kiều Chỉ khóc đến run rẩy cả người
Hết chương 44