Chương 40: Ngươi còn yêu ta không?

Chương 40: Ngươi còn yêu ta không?

Kiều Chỉ đem hai tay của Lăng Mộc quấn vào trên giá cao, cả người trên trạng thái treo lên. Cầm lấy roi da một bên, Kiều Chỉ từ phía sau ôm lấy Lăng Mộc, tay không an phận đi khắp trên dưới

"Mộc Mộc, tiếp theo chúng ta chơi trò chơi ta hỏi ngươi đáp, trả lời năm lần, nếu là đáp sai, hai mươi roi, có phải rất có ý nghĩa không? ha ha" Kiều Chỉ giọng tà mị để Lăng Mộc cảm thấy sợ sệt

"Được rồi, bây giờ trò chơi bắt đầu" Kiều Chỉ lùi tới phía sau Lăng Mộc

"Chúng ta lần đầu tiên gặp mặt là lúc nào?

"Ngày 1 tháng 5 năm 09"

"Bốp bốp bốp bốp bốp" Năm roi toàn bộ đánh ở trên mông Lăng Mộc

"Ách ân" Lăng Mộc cắn vào răng nhẫn nhịn đau đớn

"Chúng ta lần đầu tiên hôn môi là ở nơi nào?"

"Trong một quán cafe nhỏ của đường Lạc Dương" Lăng Mộc cơ hồ không hề nghĩ ngợi

"Bốp bốp bốp" ba cái quật ở trên lưng Lăng Mộc, đau đến nàng toàn thân căng thẳng

"Thả lỏng!" Đùi đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đánh một cái

"A!" Lăng Mộc nhịn không được kêu ra tiếng

"Bốp" Roi da lần nữa rơi vào vị trí kia

"28.12 là ngày gì?"

"Sinh nhật của chị" Chỉ nghe tiếng bước chân hình như từ phía sau chuyển đến phía trước. Năm cái phân biệt đánh ở bụng, bụng dưới, đùi của nàng. Lăng Mộc từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, lấy nó để giảm bớt đau đớn

"Chúng ta lần đầu tiên du lịch đi đâu?"

"Paris."

"Bốp bốp bốp bốp bốp"

"Ta thích ăn nhất cái gì?"

"Tiramisu"

"Bốp bốp bốp bốp bốp"

.........

Thì ra nàng toàn bộ đều nhớ tới, nàng không có quên gì cả. Nhìn người trước mặt bị chính mình đánh đến thương tích khắp người, trong lòng không khỏi căng thẳng, tay cầm roi hơi run rẩy

"Vậy, ngươi còn yêu ta không?" Kiều Chỉ trong mắt tất cả đều là chờ mong. Lăng Mộc hồi lâu không đáp. Kiều Chỉ có chút không chịu được, lập tức tiến lên nổi nóng bóp lấy cầm của nàng, lấy ra bịt mắt

"Nhìn mắt của ta nói cho ta biết! Ngươi! Còn yêu ta không?" Lăng Mộc có chút suy yếu, đau đến thanh âm đều đang run rẩy

"Yêu!"

"Ha, a a a..." Kiều Chỉ có chút không dám tin tưởng, thậm chí cảm thấy buồn cười, trong tiếng cười mang theo tiếng khóc nức nở

Hết chương 40