Chương 39: Tự mình cởi sạch

Chương 39: Tự mình cởi sạch

"A đau" Lăng Mộc nhịn đau đưa tay thả lại chỗ cũ. Kiều Chỉ một tay nắm sau gáy của Lăng Mộc đứng dậy đem đặt ở bên giường

"Tự mình cởi sạch" Kiều Chỉ nghiền ngẫm nhìn người phía dưới nói ra. Một lúc lâu, Lăng Mộc chưa chút nào động

"Bốp!" thắt lưng lại bắt chuyện lên mông của nàng

"Thế nào? Muốn ta giúp ngươi?" Lăng Mộc cúi đầu, tựa như muốn đem mặt chôn đến gầm giường, kì kì kèo kèo đem quần lót nhỏ kéo xuống. Tuy là đưa lưng về phía Kiều Chỉ, nhưng cũng là không nói ra được ngượng ngùng. Mà Kiều Chỉ chính là muốn nhìn nàng bộ dáng này. Chờ Lăng Mộc cởi xong, Kiều Chỉ dùng thắt lưng ở phía sau Lăng Mộc từ trên xuống dưới nhẹ nhàng xẹt qua. Đẹp a, thật sự là đẹp. Lăng Mộc cực kỳ mẫn cảm, bị thắt lưng này trêu chọc gọi ra tiếng

"Mộc Mộc, ngươi kêu**a~ ha ha" Kiều Chỉ cúi người ở bên tai Lăng Mộc nhẹ giọng nói ra. Tiếp theo hôn vành tai nàng

"Thơm quá a Mộc Mộc" Lăng Mộc không dám lộn xộn, tim đập bịch bịch

"Mộc Mộc, hôm nay, chúng ta chơi một trò chơi được không" vừa nói liền vỗ tay hai cái, hai nữ hầu nhấc vào một cái giá. Lăng Mộc thất kinh, lung tung lôi chăn quấn ở trên người, sợ bị người thấy được, xấu hổ, thật là xấu hổ

"Các ngươi có thể đi ra ngoài"

"Vâng, tiểu thư" Kiều Chỉ thoáng nhìn Lăng Mộc quấn thành quả cầu, không khỏi cười khinh

"A, loại nữ nhân không biết xấu hổ giống như ngươi , làm sao? Còn sợ bị người khác nhìn?" Lăng Mộc không biết chị ấy vì sao luôn như vậy sỉ nhục chính mình, tất nhiên là trong lòng uất ức, rồi lại không dám nói ra

"Qua đây!" Lăng Mộc vạch trần chăn gói ở trên người, nơm nớp lo sợ đi đến phía Kiều Chỉ. Tiếp theo, Kiều Chỉ đem vật trùm mắt cầm trong tay đeo đến trên mắt Lăng Mộc. Thị giác là nhận biết xa xỉ nhất của nhân thể, mà giờ khắc này Lăng Mộc bị tước đoạt nhận biết của thị giác, ở trong bóng tối, nàng không hề có một chút cảm giác an toàn

Hết chương 39