Chương 3: Không cho phép ngươi đi ra khỏi nhà này

Chương 3: Không cho phép ngươi đi ra khỏi nhà này

Lăng Mộc tay chân luống cuống đứng đó, đột nhiên, Kiều Chỉ đi tới trước mặt nàng, dùng tay nắm lấy cằm của nàng, xác thực là đem đầu của nàng nhấc lên

"Nhìn ta!" Kiều Chỉ ra lệnh. Ngữ khí nghiêm khắc không thể làm trái. Lăng Mộc chiều cao 1m65, ngẩng đầu nhìn Kiều Chỉ 1m73, nhìn lên cặp mắt kia của Kiều Chỉ, trong nháy mắt đỏ mặt, lỗ tai toả nhiệt

"A Chỉ~" Lăng Mộc mềm dẻo kêu lên. Nghe thấy được hai chữ này, tay trên cằm hiển nhiên ra sức

"Sau này, không cho phép ngươi lại gọi ta A Chỉ" Một tay vung đi cằm của Lăng Mộc. Lăng Mộc mũi chua xót, đỏ cả vành mắt. Kiều Chỉ ngồi ở trên giường phía sau Lăng Mộc, trong tay tùy ý lật lấy sách của đầu giường, hững hờ nói "Lần trước ta có từng cảnh cáo ngươi tốt nhất tránh ta thật xa, nhưng ngươi càng muốn xông vào lãnh địa của ta, vậy cũng đừng trách ta đối với ngươi không khách khí, nếu đã xông vào, muốn đi, thì không dễ như vậy rồi"

Đứng dậy từ trong ngăn kéo cầm bộ áo ngủ đưa tới trong tay Lăng Mộc, "Đi tắm rửa" Lăng Mộc cẩn thận từng li từng tí một đi vào phòng tắm. Mở ra vòi hoa sen, ngẩng đầu lên, mặc cho nước xối vào trên mặt, nhắm mắt lại nghĩ đến A Chỉ đến tột cùng muốn làm gì, đợi nàng tắm xong đi ra, A Chỉ đã ngủ thϊếp đi. Nàng rón ra rón rén đi đến trước giường ngồi dưới đất, tay chống lấy cằm nhìn gương mặt ngủ của A Chỉ, hình như gầy rất nhiều, có lẽ chỉ có vào lúc này nàng mới dám tỉ mỉ như vậy nhìn nữ nhân trước mắt

Sáng sớm Kiều Chỉ vừa tỉnh lại liền phát hiện cô gái nằm nhoài bên giường ngủ say, không khỏi nhíu nhíu mày, "Ai cho phép ngươi ngủ ở đây?" Lăng Mộc bản thân liền có khó chịu mỗi khi thức dậy, bị đánh thức như vậy thực sự nhịn không được

"Không ngủ ở đây em ngủ ở đâu a, sáng sớm liền rùm beng la hét, phiền chết rồi" Lăng Mộc quay về phía Kiều Chỉ rống to. Đột nhiên bị kéo lên, lại có thêm ý thức thời điểm phát hiện mình đã nằm sấp trên đùi của Kiều Chỉ, "Xoạt" một cái, cảm giác phía sau lành lạnh. Má ơi, cái tư thế này thật xấu hổ a, miệng còn chưa kịp thẹn thùng thì tiếng bạt tay liền liên tiếp không ngừng truyền vào trong tai

"Bốp!"

"A!"

"Bốp bốp bốp bốp bốp" Liên tục năm cái, Lăng Mộc thút thít một tiếng

"A a a, đau a, a, Kiều Chỉ"

"Vừa rồi không phải rất lợi hại sao, dám grừ với ta"

"Bốp bốp bốp bốp bốp" Kiều Chỉ tăng thêm lực. Lúc này Lăng Mộc vô cùng ủy khuất, mình bây giờ lại bị người giống như đứa trẻ đặt ở trên đùi đánh mông trần như thế? Lăng Mộc đau uốn tới ẹo lui

"Ô, đau quá a"

"Chớ lộn xộn!" Kiều Chỉ không nhịn được nói. Cánh tay vòng lấy eo của Lăng Mộc, hai chân kẹp lấy chân của Lăng Mộc. Mặc cho Lăng Mộc vặn vẹo làm sao đều vặn vẹo không được

"A, a a a, ô ô" Khí lực trên tay của Kiều Chỉ chỉ tăng không giảm, chỉ chốc lát sau, hai bên cái mông của Lăng Mộc hiện lên một tầng hồng nhạt đẹp đẽ

"Đau, đau a, Kiều Chỉ, a a a, em em em sau này cũng không dám như vậy nữa. Ô ô ô ô" Lăng Mộc nức nở cũng muốn nói không ra rồi. Kiều Chỉ tựa hồ là nghe được đáp án mình muốn nghe, liền ngừng tay, một cái đem Lăng Mộc đẩy lên trên đất. Đứng lên dọn dẹp một chút chuẩn bị đi công ty. Lăng Mộc ủy khuất nằm trên mặt đất nhỏ giọng nức nở, tay còn không quên xoa lấy hai tảng tròn trịa kia

"Không có lệnh của ta, không cho phép ngươi đi ra khỏi nhà này, ba bữa cơm má Phương chuẩn bị cho ngươi"

"...." Hồi lâu không nghe thấy trả lời

"Nghe thấy không?" Kiều Chỉ đề cao âm lượng

"Ngô" Lăng Mộc nhỏ giọng đáp lời. Chỉ lo chọc đến nữ nhân trước mắt tức giận

Hết chương 3

Edit: lúc đầu tui đọc tui thấy nó ngược, sau giờ edit thấy nó hài vậy trời kaka