Chương 2: A Chỉ chị làm đau em rồi
Sau khi từ ngày đó, Lăng Mộc mỗi lần sau khi tan việc cũng sẽ ở trước cửa quán bar mà ngày đó gặp được Kiều Chỉ đợi đến rất muộn, hy vọng có thể lần nữa gặp được cô. Đã qua nửa tháng, trước sau không thấy được bóng dáng của Kiều Chỉ, Lăng Mộc có chút trút hơi, vẻ mặt đưa đám đang chuẩn bị về nhà, trong quán rượu liền đi ra một người, người nàng chờ đợi đã lâu. Thế là nàng làm bộ không nhìn thấy Kiều Chỉ bước nhanh từ trước mặt Kiều Chỉ đi qua
"Đứng lại!" Kiều Chỉ lạnh lùng nói. Lăng Mộc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Chậm rãi xoay người không quá dám nhìn thẳng Kiều Chỉ, cúi đầu, nhấc lên mắt. Kiều Chỉ hôm nay cũng không có như lần trước uống say khướt như vậy, trái lại rất tỉnh táo
"Ngươi tựa hồ đã quên lời nói lần trước ta từng nói với ngươi rồi" Kiều Chỉ khinh bỉ với cô gái trước mắt nói ra
"A~" Còn chưa la ra tiếng cánh tay liền bị Kiều Chỉ kéo lại
"A Chỉ, chị làm cái gì a" Kiều Chỉ không nói tiếng nào, chỉ là kéo lấy Lăng Mộc nhanh chân đi về phía trước. Tựa hồ là đem khí lực toàn thân đều tập trung vào trên tay, chỉ lo kéo lấy người thì chạy
"A Chỉ, A Chỉ chị làm đau em rồi" Lăng Mộc giãy giụa, nhưng mà Kiều Chỉ lại như không nghe thấy, chỉ để ý đi về phía trước. Đến trước xe, một cái đem Lăng Mộc nhét vào ghế phụ, thắt chặt dây an toàn, lập tức ngồi trên xe tăng nhanh chân ga, lái xe chạy như bay, ngón tay nắm chặt vô lăng trở nên trắng, ánh mắt thê lương. Lăng Mộc cũng không dám thở mạnh một tiếng. Một đường bão tố đến trước một tòa biệt thự đẹp. Kiều Chỉ xuống xe trước, liền đi tới trước cửa xe phía bên phải, đem cửa xe mở ra dùng sức đem Lăng Mộc lôi ra ngoài. Lăng Mộc nhỏ giọng thầm thì, bẹp miệng, dường như chịu ủy khuất rất lớn
Mới vừa vào cửa, má Phương liền nhận lấy túi trong tay của Kiều Chỉ "Tiểu thư trở về rồi a"
"Má Phương ngươi đi nghỉ trước đi" Kiều Chỉ lạnh lùng nói. Má Phương ở Phương gia ở sắp 30 năm, điểm này ánh mắt vẫn phải có, thuận tiện cái gì cũng không nhìn thấy thì đi nghỉ ngơi rồi. Kiều Chỉ kéo lấy Lăng Mộc lên lầu vào phòng đem cửa khóa lại. Sau đó liền đi tắm rửa, toàn bộ quá trình không liếc nhìn Lăng Mộc một cái. Lăng Mộc hoàn toàn nằm ở trạng thái choáng váng, cũng không dám ngồi, thì luôn đứng tỉ mỉ đánh giá căn phòng của Kiều Chỉ, rất đơn điệu, rất đơn giản, tất cả vật dụng trong nhà cùng trang trí không phải đen chính là trắng, cho người một loại cảm giác nghiêm túc, có vẻ cực kỳ lạnh lẽo
Lăng Mộc không khỏi run lập cập, Kiều Chỉ trong trí nhớ nàng, rất hoạt bát, rất rực rỡ, rất ấm áp. Tuyệt đối không giống như là người sẽ ở loại gian phòng này. Nghĩ đi nghĩ lại liền thất thần, càng không phát hiện Kiều Chỉ từ lâu đứng ở sau lưng nàng, Kiều Chỉ ho một tiếng. Lăng Mộc sợ hết hồn, xoay người thấy được Kiều Chỉ đang ôm lấy cánh tay dựa tường nhìn nàng, trên mặt không nhìn ra bất kỳ biểu tình gì, ánh mắt vẫn lạnh lẽo thê lương như vậy, Lăng Mộc trên dưới đánh giá nữ nhân trước mắt. Váy ngủ màu đen vừa lúc thích hợp Kiều Chỉ vừa ốm vừa cao, nhưng lại lồi lõm có hứng thú. Phối hợp với Kiều Chỉ tự mang đến hiệu quả đặc biệt, Lăng Mộc cảm giác được cô giống như một nữ vương
"Nhìn đủ rồi chưa" Kiều Chỉ một câu nói làm cho Lăng Mộc tỉnh táo lại, ngại ngùng cúi đầu, giống như đứa trẻ phạm lỗi lầm
Hết chương 2
Edit: Trước mắt không biết ai lớn tuổi hơn nên tui mặc định em thụ là nhỏ hơn, sau này nếu có thay đổi sẽ sửa sau