Chương 38

Thẩm Nam theo bản năng liếc hai người: "Anh ra ngoài nghe điện thoại."

Chu Túy Túy gật đầu: "Anh đi đi."

Đợi Thẩm Nam ra khỏi đây, Chu Túy Túy mới ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Hựu, "Chị Lâm Hựu, chị vừa muốn nói gì?"

Lâm Hựu khẽ cười, cũng không để ý, nói rất nhanh.

Thật ra Lâm Hựu và nam diễn viên kia cũng không có thâm cừu đại hận gì cả, chỉ là không quen nhìn hành vi của hắn thôi. Nam diễn viên kia tên là Văn Hàn, đây là chuyện mà hai người đều biết, hắn đã vào làng giải trí được mấy năm, nhờ quay một bộ phim mạng mà hot, sau này lại bị fans đào ra chuyện kết hôn.

Vốn dĩ tin này sẽ làm cho hắn bị mất fans, nhưng hắn làm việc khá tốt, xây dựng hình tượng thâm tình, yêu vợ mình từ hồi cấp ba đến tốt nghiệp, sau mấy năm thì kết hôn.

Nói đến đây, Lâm Hựu hận đến nghiến răng nghiến lợi, cô cười lạnh: "Cấp ba hắn đã từng yêu đương, là bạn chị, nhưng đối tượng kết hôn, lại không phải cô ấy." Lâm Hựu nhìn về phía Chu Túy Túy, lời ít ý nhiều giải thích: "Là một nữ sinh lúc thực tập quen được."

Văn Hàn quen được người con gái kia khi thực tập, cũng mượn cơ hội của cô ta mà vào giới giải trí. Lúc đầu người phụ nữ kia giúp hắn, cho nên mới kết hôn.

Này mà nói không có ảnh hưởng gì đến Lâm Hựu cả, nhưng cô ấy càng có điều sâu xa hơn.

Lâm Hựu ngồi một bên nhìn cửa sổ nhớ lại, có chút thổn thức: "Em không biết, người bạn kia của chị rất ngốc, cho dù là cấp ba hay đại học, gia cảnh của Văn Hàn bình thường, chỉ có mẹ, khi học cấp ba bọn họ yêu đương, ra ngoài ăn cơm đều là bạn của chị trả tiền, quà tặng cũng vậy." Cô mím môi, rất bất đắc dĩ cười: "Cấp ba và đại học, bạn chị là người khá mềm yếu, thậm chí hai người còn hứa hẹn sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn."

"Vừa tốt nghiệp, hắn ta không chỉ chia tay với bạn chị, còn cho bà xã bây giờ của hắn dùng các loại ngôn ngữ kí©h thí©ɧ cô ấy." Lâm Hựu im lặng một lát, không lên tiếng.

Chu Túy Túy nghe, chỉ cảm thấy là một chậu máu chó lớn, thật sự khó tiếp thu, nhưng cố tình thế giới lại máu chó như vậy, tàn khốc như vậy.

Rất nhiều chuyện làm cho người ta không chấp nhận được, ngày nào cũng diễn ra.

"Sau đó thì sao?" Chu Túy Túy quan sát sắc mặt của Lâm Hựu, thật cẩn thận hỏi: "Bạn của chị bây giờ thế nào?"

Lâm Hựu cười khổ, nhàn nhạt nói: "Đã mất."

Sau khi chia tay bản thân cô ấy tinh thần không ổn định, hơn nữa Văn Hàn và bà xã của hắn lại thường xuyên kí©h thí©ɧ, bạn cô ấy muốn cứu vãn, nhưng luôn bị những từ ngữ khó nghe kí©h thí©ɧ, cuối cùng tinh thần có chút bất ổn, sau đó lại bị người nhà ghét bỏ, sau khi biết tin tức Văn Hàn kết hôn, cô ấy rốt cuộc không chịu được nữa, tự sát, mà trước khi tự sát... Cô ấy còn gọi điện cho Văn Hàn, lại bị hắn dùng từ ngữ kí©h thí©ɧ, nói cô ấy muốn chết thì chết nhanh một chút, đừng phá hỏng cuộc sống của hắn.

Thật ra mấy cái đó, Lâm Hựu đều có thể nhịn. Bởi vì đoạn tình cảm này, hai người đều có vấn đề.

Nhưng là Văn Hàn lại nói đối tượng kết hôn của mình chính là bạn học cấp ba, yêu nhau từ cấp ba đến đại học, cô thật sự không thể nhịn được nữa! Trên thế giới này sao lại có một người đàn ông không có liêm sỉ như vậy, bạn của cô ấy đã chết, vẫn bị hắn lợi dụng để kiếm tiền.

Nhưng mà, cô ấy cũng không có năng lực gì, điều duy nhất cô có thể làm chính là để cho những fan hâm mộ kia thấy rõ bộ mặt thật của thần tượng họ, cho nên, trong công việc rất nhiều thời gian đều đi theo dõi hắn ta, muốn đào ra các loại tin tức xấu của hắn. Đương nhiên, nếu như hắn ta thật sự giữ mình trong sạch, Lâm Hựu cũng không cái gì được, cố tình hắn lại là một người không an phận.

Đùa giỡn nữ diễn viên trên phim trường, lén lút trà trộm vào các quán bar, thuê phòng với người khác... Chỉ là mỗi lần chụp được, đều bị mua, đơn giản là muốn duy trì hình tượng tốt đẹp của hắn.

....

Sau khi nghe xong, Chu Túy Túy không biết nên nói cái gì.

Cô nhìn về phía Lâm Hựu, cũng không biết nên an ủi cái gì, thật ra Lâm Hựu không sai, cô ấy chỉ làm tốt công việc của một người phóng viên, tuy rằng có chút nhằm vào Văn Hàn, nhưng cũng không có gì quá lớn.

"Vậy tai nạn xe cộ thì sao?"

Lâm Hựu mím môi nói: "Có thể là Văn Chương muốn cảnh cáo chúng ta."

Chu Túy Túy cả kinh, nhìn về phía Lâm Hựu: "Kia xác định là cảnh cáo?"

Lâm Hựu im lặng một lát, lắc đầu: "Nếu như là ý định mưu sát... Chị thấy hắn không có lá gan lớn như vậy."

Nghe vậy, Chu Túy Túy há miệng thở dốc nhìn về phía Lâm Hựu, chớp mắt: "Xác định không có gan làm chứ?"

Lập tức, Lâm Hựu cũng không rõ ràng.

Hai người im lặng, chỉ có thể đợi Thẩm Nam gọi điện trở về.

Thẩm Nam ra bên ngoài nhận điện thoại, còn nhân tiện nhận được mấy tin tức mà Tiểu Đồng gửi đến.

Tiểu Đồng cố ý đến mấy nhà gần tên lái xe say rượu kia dò hỏi, người đó quả thật nát rượu, nhưng không hay uống, mà bình thường cũng không hay tiếp xúc nhiều với mấy người họ.

Thẩm Nam nhướng mày: "Vậy bây giờ hắn đang làm gì?"

Tiểu Đồng huýt sáo một cái: "Vẫn là đội trưởng thông minh." Cậu ta nhanh chóng nói: "Tên đàn ông đó giao hàng cho người ta, cho nên việc uống rượu với hắn ta, thật ra là chuyện hiếm gặp."

Thẩm Nam không lên tiếng, chờ Tiểu Đồng tiếp túc nói: "Những người mà hắn tiếp xúc trong khoảng thời gian này em cũng đã tra rồi, vấn đề không lớn, thậm chí còn nói khi hắn lái xe thì không uống rượu, chỉ có khi đánh bạc, hắn mới uống." Âm thanh của Tiểu Đồng trầm thấp: "Bọn em đã điều tra chủ nợ của hắn, hắn đã từng vay nặng lãi hơn một trăm vạn, con gái và bà xã đều vô cùng căm ghét hắn, nhưng cũng không có cách nào."

Tiểu Đồng tạm dừng một lát nói: "Nhưng trước khi xảy ra chuyện một tuần, hắn đột nhiên trả hết nợ."

Ánh mắt Thẩm Nam sáng lên, tay cầm điện thoại cũng chặt hơn: "Tra được tiền đâu đến không?"

"Đúng vậy." Tiểu Đồng nói: "Em và Lục tổng đã tra, tiền từ nước ngoài nhập vào."

Nghe vậy, Thẩm Nam dùng ngón tay gõ gõ vào cửa sổ. Đây là thói quen khi tự hỏi của anh.

"Tiếp theo." Tiểu Đồng nói: "Mặc dù chưa thể xác định là nguyên nhân gì, nhưng có thể khẳng định, vụ tai nạn này không đơn giản."

"Vô nghĩa."

Tiểu Đồng: "...." Cậu ta nghẹn lại, rất bất đắc dĩ nói: "Đội trưởng, anh có thể chờ em nói xong không?"

"Tiếp tục." Thẩm Nam lời ít ý nhiều nói.

Tiểu Đồng rất nghe lời mà tiếp tục nói: "Nơi gửi tiền bọn em đang điều tra, năm phút nữa sẽ có kết quả."

"Ừm."

Tiểu Đồng nói xong, rất quan tâm hỏi: "Chị dâu giờ không sao chứ." Cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Mọi người đều muốn đi thăm chị dâu, có thể chứ?"

Thẩm Nam cười lạnh một tiếng: "Sau lại nói."

Tiểu Đồng: "...."

Vài phút sau, Tiểu Đồng gửi tin nhắn đến, là nơi gửi tiền từ nước ngoài kia.

Thẩm Nam nhìn chằm chằm tin nhắn mà Tiểu Đồng gửi đến một lúc, mới gửi lại mấy chữ: Bắt người đến cục cảnh sát.

Tiểu Đồng: Vâng!

Anh nhìn một lát, đứng dậy về phòng.

Hai người trong phòng, lúc này đang im lặng.

Vừa thấy Thẩm Nam tiến vào, mắt Chu Túy Túy sáng rực lên, gấp không chờ nổi: "Tra được không?"

Thẩm Nam ừ một tiếng, nhìn về phía Lâm Hựu ở bên cạnh: "Cô và vị nam diễn viên kia có thâm cừu đại hận gì?"

Lâm Hựu giật mình, lắc đầu nhìn về phía Thẩm Nam, sắc mặt trắng bệch: "Không tính như vậy, nhưng mỗi ngày tôi đều nhìn hắn chằm chằm."

Đây là sự thật.

Thẩm Nam gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Anh đến cục cảnh sát." Anh duỗi tay vuốt tóc Chu Túy Túy, nhẹ giọng nói: "Sau khi chắc biết đại khái mọi chuyện, hai người nghỉ ngơi trước đi."

Chu Túy Túy bật cười, vội vàng đuổi người đi: "Anh đi đi, đợi tin tốt của anh."

"Được." Có người ngoài, Thẩm Nam cũng không có hành động gì, chỉ dặn dò Chu Túy Túy mấy câu rồi dời đi..

Người vừa đi, Lâm Hựu cũng về phòng bệnh của chính mình.

***

Lúc này, Hạ Văn cũng vừa đến, sau khi cô xuống máy bay, biết được Chu Túy Túy không có chuyện gì, còn đặc biệt về nhà một chuyến, nấu cháo mang đến.

Chu Túy Túy nhìn cô ấy, rất cạn lời: "Cháo trắng hả."

Hạ Văn dở khóc dở cười liếc cô một cái: "Quý trọng đi, dù gì còn có cháo trắng mà uống."

"Trưa nay cậu ăn cái gì?"

Chu Túy Túy rất đau khổ nói: "Cũng là cháo trắng."

Chu Túy Túy nghĩ, có phải là lần trước mình trả thù Thẩm Nam, cho anh ăn cháo trắng mấy ngày, nên Thẩm Nam đang trả thù, bắt cô ăn cháo trắng.

Hạ Văn: "....."

Hạ Văn bật cười, cong môi an ủi: "Đừng ghét bỏ, cậu bây giờ quả thật không thích hợp ăn đồ mặn, chấp nhận cháo trắng tạm đi, đợi khỏi rồi bọn mình đi ăn lẩu."

Chu Túy Túy cười, ngước mắt nhìn Hạ Văn: "Cảm ơn."

Ngàn dặm xa xôi trở về, làm lỡ dở kế hoạch du lịch của cô ấy.

Hạ Văn khoát khoát tay, liếc mắt nhìn cô: "Lại khách khí nữa mình đánh cậu đến mẹ ruột cũng không nhận ra."

Chu Túy Túy rất bình tĩnh phản bác: "Vậy cũng không sao cả, chỉ cần ông xã mình nhận ra là được."

Hai người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị người đẩy ra, hai người đều sửng sốt, nhìn người đột nhiên xuất hiện trước cửa.

"Ba mẹ... Sao hai người lại đến đây?" Chu Túy Túy nhìn ba mẹ Thẩm từ trên trời rơi xuống, đầu óc không phản ứng được.

Đã nói là giấu bọn họ rồi mà???

Mẹ Thẩm liếc mắt nhìn Chu Túy Túy, aiyo một tiếng: "Đây là chuyện gì?"

Chu Túy Túy nhìn về phía ba mẹ Thẩm, rất cẩn thận nói: "Không có gì, không phải chuyện gì to lớn."

"Này đau lắm nha." Mẹ Thẩm nhìn ba Thẩm đứng bên cạnh: "Ông mau tìm bác sỹ đến đây xem đi, nếu không được thì chúng ta chuyển đến viện của chúng ta."

Bệnh viện của chúng ta trong lời mẹ Thẩm, chính là bệnh viện quân khu.

"Không cần, không cần." Chu Túy Túy vội vàng từ chối, an ủi hai người: "Ba mẹ, con không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Mẹ Thẩm liếc mắt nhìn cô, rất tức giận hỏi: "Nếu không phải bọn họ lỡ miệng nói, con và Thẩm Nam có phải vẫn luôn gạt chúng ta không?"

Chu Túy Túy không lên tiếng, hoàn toàn không dám trả lời.

"Sợ hai người lo lắng.":

"Con không nói không phải chúng ta càng lo lắng hơn hả?" Mẹ Thẩm thở dài nói: "Đây là chuyện gì? Thẩm Nam đâu?"

"Đến cục cảnh sát."

...

Không lâu sau, cuối cùng Chu Túy Túy cũng biết tại sao ba mẹ Thẩm lại xuất hiện trong bệnh viện. Vốn là, hôm nay ba Thẩm đột nhiên đến bộ đội, kết quả không thấy Thẩm Nam đâu, mới hỏi một câu, sau đó có người lỡ miệng... Quan hệ ba con của Thẩm Nam, trong đội có rất ít người biết, hai người đều giấu kín.

Thẩm Nam vẫn không muốn dựa vào người nhà, cho nên cũng không nói với người ngoài mình chính là con trai của thủ trưởng.

Kết quả ba Thẩm chỉ lơ đãng hỏi tại sao hôm nay không thấy đội trưởng của các cậu, có người nói xin nghỉ, ông lại hỏi tại sao lại xin nghỉ, thế mới biết Chu Túy Túy bị thương. Sau đó bảo mẹ Thẩm gọi điện cho người ta trước, không nhận, sau mới tìm Hồ Dật, mới biết được toàn bộ sự việc.

Mẹ Thẩm nhíu mày, đi lại trong phòng than thở: "Người gì vậy? Bây giờ bên ngoài lại loạn như vậy sao? Cảnh sát còn không điều tra ra, rốt cuộc là tại sao?"

Bà thấp giọng nói: "Không phải là tai nạn hả?"

Ba Thẩm đau đầu mà nhéo nhéo mi tâm, nhìn về phía mẹ Thẩm: "Tôi đã sai người đi điều tra, đừng lo lắng, bà ngồi xuống nghỉ ngơi đã, đi đi lại lại làm tôi chóng mặt."

Mẹ Thẩm liếc nhìn ông một cái, sau đó nhìn về phía Chu Túy Túy: "Túy Túy, có muốn ăn gì không? Mẹ đi mua cho con?"

"Không cần." Chu Túy Túy khẽ cười: "Ba mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, chắc một lát nữa Thẩm Nam về giờ."

Mẹ Thẩm nhìn về phía ba Thẩm: "Mau, gọi điện hỏi một chút."

Ba Thẩm hơi dừng lại, vẫn cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài, tạo áp lực cho người khác.

***

Thẩm Nam ở cục cảnh sát, đối diện anh, là Văn Hàn.

Anh không chút để ý ngồi, bộ dáng lười nhác, cong môi cười: "Chỉ muốn cảnh cáo hai người bọn họ?"

Văn Hàn ngồi đối diện, không hé răng.

Thẩm Nam cầm tư liệu điều tra ném lên bàn, gõ gõ mặt bàn, lạnh giọng hỏi: "Mẹ mày, mày có biết đó là ba mạng người không?"

Kết quả điều tra đã có, là Văn Hàn tìm người làm.

Chỉ bởi vì muốn cảnh cáo Lâm Hựu, không muốn cô ấy tiếp tục điều tra sâu thêm nữa, cũng không muốn bị cô ấy theo dõi từng giờ từng phút. Nhưng cụ thể là có phải là cảnh cáo hay không, ai cũng không biết.

Ít nhất, trong miệng của Văn Hàn, đó là cảnh cáo.

Thẩm Nam tức giận.

Văn Hàn nhìn người đàn ông trước mặt, rất bình tĩnh nói: "Anh là ai? Tôi muốn gặp luật sư."

Thẩm Nam xì một tiếng, vừa định nói đã bị Chu Nhiên đẩy ra. Anh trầm giọng nói: "Bây giờ cậu không bình tĩnh, chờ cảnh sát khác thẩm vấn, chúng ta qua bên kia."

Khi cảnh sát khác phỏng vấn, Văn Hàn vẫn nói mình chỉ muốn cảnh cáo Lâm Hựu như cũ, không thật sự muốn đâm chết người, thậm chí cuối cùng hắn còn già mồm cãi láo, nói rằng không phải người không có chuyện gì rồi sao, thật sự làm cho người nghe tức chết!

Vậy người say rượu bị chết kia, không phải người mệnh người sao?

Cảnh sát và quân nhân, lúc nào cũng dùng sinh mệnh của mình đi đổi lấy sinh mệnh của người khác, mà trong miệng của một số người, mạng người lại nhẹ nhàng như vậy, lời này, thật sự làm cho người ở đó hoàn toàn tức giận.

Đến cuối cùng, Văn Hàn bị bắt giữ, chứng cứ đầy đủ, cho dù hắn ta và luật sư nói chỉ là cảnh cáo, người không làm sao, pháp luật cũng không dễ dàng buông tha.

Mà tin tức Văn Hàn bị cảnh sát bắt giữ, cũng lan truyền nhanh chóng, bị dân mạng biết được.

Đoàn đội sau lưng Văn Hàn cũng không nhỏ, nhưng dù vậy, cũng không có chứng cứ chống lại, luật sư kháng án cũng không có kết quả, cuối cùng, Văn Hàn bị phán quyết.

Mà Lâm Hựu, cũng tung toàn bộ những tin tức đã từng bị áp xuống ra, hình tượng của Văn Hàn, hoàn toàn sụp đổ. Khi chuyện này xảy ra, Chu Túy Túy đã xuất viện.

Khi cô và Thẩm Nam nhìn thấy tin tức trên mạng, thổn thức nói: "Anh nói xem, con người sao lại độc ác đến vậy?"

Thẩm Nam liếc mắt nhìn bà xã của mình, cúi đầu xem: "Con người vốn thiện, cũng vốn ác."

Chu Túy Túy bị nghẹn họng, đẩy đẩy vai anh: "Tra nam thật quá đáng."

Thẩm Nam: "....."

Tự nhiên anh có cảm giác, bản thân bị bà xã xếp vào hàng ngũ tra nam.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Chu Túy Túy rất ghét bỏ mà liếc anh một cái, nói thầm: "Đàn ông thật sự không có một tên nào tốt, chồng Hạ Văn nɠɵạı ŧìиɧ, nam diễn viên này sau khi chia tay còn kí©h thí©ɧ người ta đến tự sát, khi đại học vẫn còn dùng tiền của người ta..." Chu Túy Túy cảm thán hai tiếng: "Sau khi kết hôn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, không an phận chút nào."

Chu Túy Túy buồn bã nói: "Anh nói xem, người đàn ông như vậy, bây giờ ai còn muốn cưới chứ."

Thẩm Nam im lặng một lát, biện giải của cánh đàn ông: "Đàn ông... cũng có người tốt mà."

"Không có." Chu Túy Túy không thèm nghĩ mà phản bác, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Nam có có thâm ý: "Đều là kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt."

Thẩm Nam: "...."

Thẩm Nam dở khóc dở cười, cúi đầu cắn môi cô một cái, hung dữ hỏi: "Cho nên bây giờ đang tính sổ với anh?"

Chu Túy Túy hừ một tiếng, đẩy anh ra nói: "Chỉ là cảm thán mà thôi."

Thẩm Nam ừ một tiếng, cúi đầu hôn khóe miệng cô, hôn hết lần này đến lần khác, hứa hẹn: "Anh sẽ không như vậy."

Chu Túy Túy ừm một tiếng, chấp nhận nụ hôn của anh, duỗi tay nắm tóc Thẩm Nam, híp mắt hưởng thụ, âm thanh mơ hồ không rõ: "Nếu như anh thật sự dám làm như vậy, em còn tuyệt tình hơn Hạ Văn."

"Tuyệt tình thế nào?" Thẩm Nam cắn môi cô, hôn thật mạnh lên mặt cô, như là muốn khảm người vào trong lòng mình vậy.

Chu Túy Túy hé miệng, cắn lại anh một cái, tiến sát tai Thẩm Nam nói: "Thiến!"

Thẩm Nam khẽ cười, một đường hôn xuống, khàn khàn đáp: "Được, nghe em."

Hai người náo loạn trên sô pha, từ lúc Chu Túy Túy bị thương đến bây giờ, đã gần một tuần rồi, đoạn thời gian này hai người đều ở bệnh viện, Thẩm Nam rất thành thật mà ôm bà xã ngủ, không dám làm loạn. Lúc này đã về nhà, thật sự có chút xúc động, không thể nhịn được nhớ nhung của mình.

Chu Túy Túy bị anh hôn đến hít thở không thông, duỗi tay đẩy đầu Thẩm Nam ra, hít sâu một hơi nói: "Không thở được."

Thẩm Nam cười, hôn chỗ khác của cô, cố ý trêu chọc.

"Có chút sức lực vậy thôi sao?" Răng môi hai người gắn bó không chút kiêng kỵ mà hôn.

Có chút chờ không kịp, cũng không đợi về đến phòng.

Một lúc sau, Chu Túy Túy gần sát tai Thẩm Nam, thở dốc, nói: "Em muốn ở bên trên."