Chương 36

Không cần khắc chế.

Giữa hai người bọn họ, đều là thuận theo tự nhiên.

Sau khi kết thúc, Chu Túy Túy duỗi tay chọc chọc bả vai Thẩm Nam, có chút mệt, nhưng vẫn cố chống mí mắt mà nói chuyện.

"Có phải anh tâm tình không tốt không?"

Lúc trước không cảm nhận được, nhưng mới lúc nãy... Chu Túy Túy nhận ra trong chuyện kia Thẩm Nam khá dùng sức, tuy nói không đến quá mức, nhưng cũng có thể cảm nhận ra không giống những lúc bình thường, ít nhất không dịu dàng như trước.

Người đàn ông này, loại dịu dàng ở trên giường của anh, không giống bình thường. Anh có thể hết sức đi lấy lòng bạn, làm cho bạn vui vẻ. Chu Túy Túy có chút không thích ứng, Thẩm Nam có thể nhận ra được, nhưng đêm nay, anh lại không có.

Hẳn là nói phản ứng chậm chạp hơn rất nhiều lần.

Bản thân Chu Túy Túy chính là người tâm tư mẫn cảm, mặc dù bây giờ đã buồn ngủ vô cùng, cũng không nhịn được muốn hỏi.

Thẩm Nam hơi giật mình, không nghĩ tâm tư cô sẽ tinh tế như vậy, hơi dừng một chút, ôm người vào trong ngực, ừ một tiếng: "Có một chút."

"Vì sao?"

Thẩm Nam không lên tiếng.

Chu Túy Túy hiểu rõ, duỗi tay ôm hắn, vùi đầu vào cổ anh nói: "Không muốn nói thì tạm thời không nói." Cô nhẹ nhàng dán lên cổ anh, khẽ cắn một cái: "Ngủ đi, ngủ một giấc là tốt rồi."

"Được." Thẩm Nam ôm người chặt hơn.

Chu Túy Túy nói xong câu cuối cùng liền ngủ mất, quá mệt mỏi. Mà Thẩm Nam, tinh thần lại tốt lên một chút.

Anh nhìn chằm chằm người trong ngực hồi lâu, mới nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ. Màn che trong phòng đã kéo lại kín mít, nhưng cửa sổ vẫn còn một chút khẽ hở, gió bên ngoài tùy ý thổi vào, lay động bức màn, thành những gợn sóng.

Thẩm Nam nhìn chằm chằm hồi lâu, mới dùng cánh tay khác mà Chu Túy Túy không gối lên, gác xuống dưới gáy, ánh mắt sâu xa, hoàn toàn không biết đang suy nghĩ gì.

Chuyện mà Chu Túy Túy hỏi, không phải không thể nói. Chỉ là tạm thời không biết nên nói thế nào.

Thẩm Nam rũ mắt, nhìn gương mặt cô ngủ thật lâu, cúi đầu hôn xuống một cái rất nhẹ.

--- Hẳn là, cũng là lúc cần phải đối mặt rồi.

***

Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Túy Túy khó có khi được cùng Thẩm Nam ăn sáng.

Đối với chuyện hôm qua hai người đều hiểu rõ mà không nhắc đến, mà Thẩm Nam bởi vì 8h phải có mặt, cho nên đi trước, Chu Túy Túy không nhanh không chậm, lúc 9h mới bước vào tòa soạn.

Khi đi vào, bên trong náo nhiệt vô cùng, tất cả đều ghé vào nhau nói chuyện bát quái.

Tòa soạn lúc sáng, giống như hiện trường bát quái, thảo luận về chuyện theo dõi của mỗi tổ tối hôm qua. Mà thảo luận nhiều nhất, có lẽ là mất bức ảnh và video ngày hôm qua của Lâm Hựu và Chu Túy Túy.

Chu Túy Túy vừa mới đến một lát, liền bị gọi đi họp, về ảnh chụp của nam diễn viên kia, đối phương đã biết, muốn dùng tiền mua.

Chu Túy Túy sửng sốt, nhìn về phía Lâm Hựu đang nhíu chặt mày, không lên tiếng.

Lâm Hựu nhìn chủ biên, cười lạnh một tiếng, cúi đầu làm ghi chép của mình.

Qua một lúc lâu, chủ biên mới nhìn hai người: "Bức ảnh kia, tạm thời đừng phát ra." Ông ta nhướng cằm về phía Lâm Hựu: "Đợi lát nữa đưa tài liệu và phim cho tôi."

Lâm Hựu nhếch mí mắt nhìn về phía chủ biên: "Bên đó nhiều tiền như vậy sao?"

Chủ biên nghẹn lại, rất bất đắc dĩ: "Không có cách nào, bên trên tạo áp lực." Ông ta giả vờ vỗ vai Lâm Hựu: "Tháng này cô vẫn có tiền thưởng như cũ, việc này, cô là đại công công thần!"

Nghe vậy, Lâm Hựu a một tiếng: "Ông cảm thấy bọn họ có thể mua mấy lần?"

Cô nhìn về phía chủ biên: "Tôi cứ theo dõi anh ta chằm chằm!" Nói xong, cũng không thèm quan tâm đến chủ biên, xoay người rời đi.

Cửa đóng lại "Cạch" một tiếng, chủ biên theo bản năng híp mắt nhìn, sau đó nhìn về phía Chu Túy Túy, thở dài một tiếng nói: "Giúp tôi khuyên nhủ Lâm Hựu."

Chu Túy Túy vẻ mặt mờ mịt: "Vâng, chủ biên, vậy tôi đi trước nhé."

"Ừm."

Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Chu Túy Túy cầm ly nước đến phòng trà, vừa hay nghe được bát quái khác.

"Nghe nói ảnh chụp tối qua của Lâm Hựu lại bị đè xuống."

"Tôi đã bảo chắc chắn sẽ không được, mỗi lần là nam diễn viên này thì đều bị mua hết."

"Thật sự có tiền sao?"

"Không phải, tôi nói này, vì sao Lâm Hựu cứ nhằm vào anh ta và Lăng Tình? Luôn cảm thấy có chút nội tình."

"Này mấy người không biết đi." Có người hạ giọng nói: "Tôi nghe nói, nam diễn viên này là bạn trai của của chị Lâm Hựu, năm đó nɠɵạı ŧìиɧ chia tay hay sao ý, dù sao từ lúc vào tòa soạn chị Lâm Hựu vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta."

"Uầy, ghê vậy!"

....

Chu Túy Túy nghe được âm thanh từ bên trong truyền ra, nhìn chằm chằm vào cốc một lát, xoay người về vị trí, sau đó cầm túi xách đi xuống dưới.

Cô xách theo hai ly cà phê, cuối cùng tìm được Lâm Hựu ở trên tầng thượng.

"Sao em lại biết chị ở chỗ này?"

Chu Túy Túy cong môi cười, đưa cà phê cho cô ấy: "Hỏi đồng nghiệp, bọn họ nói chị hay đến đây hóng gió giải sầu."

Chu Túy Túy nhấp một ngụm cà phê của chính mình, ngẩng đầu nhìn phong cảnh ở xa xa, híp mắt hưởng thụ nói: "Nơi này quả thật rất hợp để hóng gió, thật thoải mái."

Lâm Hựu dở khóc dở cười, cũng uống một ngụm cà phê nói: "Đúng vậy, cũng không tệ lắm, cho nên nói người muốn đứng trên, đứng cao mới có thể ngắm được càng nhiều phong cảnh hơn." Cô khẽ cười, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Bây giờ em cảm giác thế nào? Còn muốn đến bên tin tức xã hội không?"

"Muốn nha." Chu Túy Túy chống cằm nói: "Vẫn luôn muốn, em không quá hứng thú với bát quái giới giải trí."

Mục đích cô vào tòa soạn chính là viết báo tin tức, đây là mục tiêu từ trước đến nay của cô, cũng là một chút tâm tư mà cô cất giấu. Bên tin tức xã hội, có thể đi đến nhiều nơi khác nhau, đi đến những nơi hẻo lánh, đó chính là nơi mà Chu Túy Túy muốn đi, muốn thể nghiệm.

Cũng muốn đưa những thứ ở tầng dưới của xã hội cho mọi người nhìn, tuy rằng bây giờ mọi người có hứng thú nhiều với bát quái, nhưng cũng không làm cô thay đổi suy nghĩ của mình.

Cô rất hứng thú với tin tức xã hội.

Ánh mắt Lâm Hựu sáng bừng mà nhìn về phía Chu Túy Túy một lúc sau, cười nói: "Có cơ hội, qua đoạn thời gian xin sang bên đó thử xem."

"Vâng."

Hai người hóng gió một lúc, Lâm Hựu cười nhìn cô: "Lăng Tình xóa weibo, biết không?"

"Biết." Chu Túy Túy cúi đầu, cười nói: "Chồng em nói với em."

Lâm Hựu nhướng mày, trong mắt có tán thưởng: "Chồng em không tồi."

"Đúng không tồi." Chu Túy Túy nhớ đến Thẩm Nam, khẽ cười: "Thẳng nam, nhưng cũng làm khá tốt."

Thật ra cô không định nói chuyện này với Thẩm Nam, ảnh là lúc trước chụp, mặc dù Lăng Tình đăng lên tâm tư không tốt, nhưng cô chỉ tức giận với chính mình, sẽ không chủ động bảo Thẩm Nam tìm người xóa đi. Nhưng không ngờ Thẩm Nam lại đi hỏi Lục Gia Tu, sau đó bảo Lăng Tình xóa ảnh đi.

Hành động này, đủ làm cho Chu Túy Túy cảm động.

Ai nói người đàn ông này cái gì cũng không biết, rõ ràng cái gì cũng biết.

Nghĩ vậy, cô khẽ cười.

Lâm Hựu nhìn chằm chằm một lát, cũng vui theo.

***

Mấy ngày tiếp theo, Chu Túy Túy đều đi theo Lâm Hựu canh các loại tin tức bát quái.

Ngoại trừ nam diễn viên kia và Lăng Tình, hai người còn rất trùng hợp chụp được ảnh yêu đương của một nữ minh tinh tuyến ba, ngày hôm sau phát ra, làm oanh động không nhỏ.

Bên này cô vội vàng làm việc, bên kia Thẩm Nam cũng đang làm huấn luyện.

Ngày đầu tiên huấn luyện, Thẩm Nam liền ra oai phủ đầu với người ta.

Lần huấn luyện này của bọn họ, xem như vòng tuyển chọn đầu tiên, chọn toàn bộ những người xuất sắc nhất, cho nên lúc huấn luyện hoàn toàn không có chuyện nương tay mềm lòng. Thẩm Nam có uy nghiêm, đồng thời cũng có những con nhím không chịu phục anh.

Ngay đầu tiên Thẩm Nam cho một đòn ra oai phủ đầu, nhóm người này mới thu lại một chút, nhưng mấy ngày sau, thấy Thẩm Nam không tính quá nghiêm khắc, mọi người đột nhiên lại bắt đầu làm càn.

Giống như bây giờ. Thẩm Nam đang cho người huấn luyện, nhóm người này lại náo loạn cười đùa.

Thẩm Nam cười lạnh một tiếng, nâng mí mắt nhìn mọi người một vòng: "Im lặng cho tôi!"

Không ít người im lặng, nhưng đồng thời, vẫn có người còn nói chuyện.

Anh cứ lẳng lặng nhìn mọi người như vậy, thần sắc lãnh đạm. Một hồi lâu sau, mới có người thấy không thích hợp, âm thanh biến mất toàn bộ.

Thẩm Nam nhìn chằm chằm nhóm người này: "Không nói?" Anh mím môi, biểu tình lười nhác: "Tiếp tục đi, hôm nay cho mọi người nói đủ."

Mọi người không lên tiếng.

Thẩm Nam xắn tay áo, ném đồ ở một bên, lạnh lùng nói: "Toàn đội! Hít đất 50 cái!"

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi. Nháy mắt bò xuống, bắt đầu làm, nhưng có hai người vẫn không nhúc nhích.

"Không muốn làm?" Âm thanh của Thẩm Nam trầm thấp, ánh mắt sắc bén.

Bạch Phi Dương ngẩng đầu ưỡn ngực đứng thẳng, dáng người cao thẳng báo cáo: "Báo cáo! Bọn tôi làm sai cái gì, tại sao phải làm?"

Thẩm Nam cười: "Làm sai cái gì? CMN trong lòng cậu không tự biết sao?"

Bạch Phi Dương không lên tiếng.

Bùi Tuấn ở bên cạnh hỏi một câu: "Báo cáo, lúc nãy hai chúng tôi không nói chuyện!"

Thẩm Nam cười lạnh: "Vậy lúc bọn họ nói chuyện, hai người làm cái gì?"

Anh nhìn mấy người đang hít đất khác, trách mắng: "Làm!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Phi Dương quật cường hơn rất nhiều, "Tôi không sai! Tôi không làm!"

"Rất tốt." Thẩm Nam ngước mắt nhìn về mặt trời, lại nhìn về phía những người khác: "Các cậu làm cho đến khi nào Bạch Phi Dương làm mới được nghỉ!"

Lời vừa dứt, tất cả mọi người đều oán hận sâu sắc. Hai người không tiếng động mà giằng co, thật lâu sau, Bạch Phi Dương mới tâm bất cam tình bất nguyện mà đi làm.

Sau 50 cái hít đất, tất cả đứng lên.

Thẩm Nam nhìn mọi người một vòng, mắt sáng như đuốc, ánh mắt cứng rắn: "Biết tại sao Bạch Phi Dương không sai mà vẫn phải làm không?" Anh lạnh lùng nói: "Bởi vì các cậu là đồng đội! Quân nhân chúng ta, cái gì quan trọng nhất? Đoàn kết một lòng phục tùng quân lệnh! Không ai tài giỏi có thể gϊếŧ một ngàn, thậm chí một vạn quân địch! Đến chiến trường, các cậu đều phải dựa vào chiến hữu, đoàn kết với đồng đội mới có thể giành được thắng lợi!"

"Vinh quang của một người, là vinh quang của toàn đội, vinh quang của toàn đội, là vinh quang của các cậu!"

Thẩm Nam nói tiếp: "Không có tại sao, một người phạm lỗi toàn đội bị phạt, chỉ vì các cậu là đồng đội! Đồng đội là trợ tá đắc lực của các cậu! Không có tại sao, trên chiến trường chúng ta tin tưởng được ngoại trừ khẩu súng trên tay thì chỉ có đồng đội!"

Dưới ánh mặt trời chói chang, mọi người trên mặt đầy mồ hôi, sau lưng ướt đẫm.

Thẩm Nam nhìn tất cả mọi người đang nghe giáo huấn, hít thở sâu một cái: "Toàn đội, bên phải, xoay!" Anh cúi đầu nhìn bảng sắp xếp huấn luyện: "Đêm nay huấn luyện dã chiến sinh tồn!"

....

Mọi người thấp giọng đáp lời, âm thanh hùng hậu lại có lực: "Vâng!"

Bọn họ là đồng đội, là anh em.

***

Thẩm Nam huấn luyện dã ngoại không về, Chu Túy Túy không có vấn đề gì cả.

Có chút nhớ, nhưng cô là người nhà quân nhân, chút hiểu biết này vẫn có. Cho nên khi Thẩm Nam gửi tin nhắn nói tối phải huấn luyện không về, cô không chút do dự mà đi theo Lâm Đạm ngồi xổm theo dõi nam diễn viên kia.

Kết quả, đêm nay xảy ra chuyện.

Hai người ở bên ngoài canh chừng đến nửa đêm, xe cứ yên tĩnh như vậy mà dừng ở bên đường, không chút động tĩnh.

Chu Túy Túy đang nói chuyện với Lâm Hựu, "Chúng ta cứ canh chừng như vậy cũng vô dụng đi."

Lâm Hựu trầm ngâm một lát nói: "Xem tình hình, đợi lát nữa liền về." Cô nói: "Thật ra cũng không muốn theo dõi người này chằm chằm, nhưng chính là tức quá, loại tra nam này, vì sao không thể để cho những cô gái nhỏ đơn thuần kia biết!"

Đây thật sự là tra nam.

Nhưng ngoài mặt vẫn là hình tượng ông xã tốt, dỗ fans đến nở hoa.

Lâm Hựu rất không quen nhìn thấy bộ dáng đó, cô thấp giọng nói với Chu Túy Túy.

Chu Túy Túy gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Quả thật rất bực bội, công việc này của phóng viên, cũng không phải như mọi người vẫn hiểu lầm, tuy rằng có phóng đại, nhưng trên thực tế vẫn là đào chân tướng ra cho mọi người.

Hai người đang nói chuyện, bên cạnh liền có một chiếc xe mới vụt qua, tốc độ rất nhanh, không chút chần chừ mà lao về phía bên này.

....

Thẩm Nam vừa mới kết thúc huấn luyện, còn chưa kịp về, Tiểu Đồng đã nhảy xuống từ một chiếc xe khác, chạy qua bên này, nhanh chóng nói: "Đội trưởng, bà xã của anh xảy ra chuyện rồi."