Chương 31

Trong bữa ăn, Sở Kiều nói với Trương Tử Cẩn về yêu cầu ăn tối của Tần Viễn Thư.

"Được rồi, tôi sẽ tìm thời gian mời cô ấy ăn bữa cơm." Trương Tử Cẩn vừa nói vừa gắp đồ ăn cho Sở Kiều: "Chúng ta đi cùng nhau nhé?"

"Ừ, tôi cũng đang định tìm chị ấy để hỏi chuyện thử vai." Sở Kiều dùng đũa gõ vào bát, "Mấy ngày nay chị bận như vậy. Cuối tuần tôi cũng muốn nấu một bữa ăn ngon cho chị"

Tai Trương Tử Cẩn dựng đứng: "Em biết nấu ăn?"

Sở Kiều cố ý giả vờ như không nghe thấy, gắp miếng súp lơ vào bát của Trương Tử Cẩn: "Ăn đi, tôi thấy chị gầy đi rồi."

Nàng không đợi Trương Tử Cẩn nói, liền nói thêm: "À lâu rồi không thấy Mẫn Linh, hay chủ nhật gọi chị ấy qua ăn cơm đi?"

"Không ." Trương Tử Cẩn trực tiếp cự tuyệt, " ... Tôi không muốn có người quấy rầy thế giới hai người của chúng ta."

Sở Kiều cười : "...Trọng sắc khinh bạn. Ngày mai chị còn bận không?"

Trương Tử Cẩn gật đầu: "Có, trước khi đến công ty tôi sẽ chuẩn bị bữa ăn cho em. Chiều chủ nhật em định nấu ăn sao? Tôi sẽ gác công việc trong hai ngày này để giải quyết, hôm đó về sớm."

"Được." Sở Kiều vui vẻ đạt được thỏa thuận với Trương Tử Cẩn.

Sở Kiều đoán bữa ăn hôm nay thực sự sẽ khiến nàng tăng thêm một hoặc hai ký thịt, nàng sẽ phải nhịn ăn trong hai ngày.

Nàng không phải dạng vóc dáng ăn nhiều cũng không béo, có thể giữ dáng gầy bằng cách giữ mồm giữ miệng. Nhưng những món ăn của Trương Tử Cẩn thực sự rất ngon. Hay là bầu không khí hòa hợp giữa hai người nên khiến nàng ăn ngon hơn.

Nàng ở trong phòng khách suy nghĩ kịch bản sẽ đi thử vai, Trương Tử Cẩn cũng không quấy rầy nàng, sau khi rửa chén và thu dọn phòng bếp, cô vào phòng ngủ đi tắm.

Không biết đã mất bao lâu. Sở Kiều dụi mắt đứng dậy đóng kịch bản, khi vào phòng ngủ nàng thấy Trương Tử Cẩn đã ngủ.

Trong khoảng thời gian này, cô thực sự rất mệt mỏi, phải chăm sóc nàng, công ty bận rộn, dưới mắt cô hiện lên vết thâm quầng nhàn nhạt. Vừa rồi chắc cô đang đọc sách, còn chưa kịp đóng sách lại đã ngủ nên sách rơi khỏi tay.

Sở Kiều cố gắng hết sức để không phát ra tiếng động, cất cuốn sách đi rồi ngồi xổm bên cạnh, chống cằm nhìn Trương Tử Cẩn một lúc.

Cô đang ngủ, hơi thở đều đặn, lông mi dài và rậm, làn da tốt. Thức đêm nhiều như vậy cũng không thấy lỗ chân lông to ra.

Nàng thực sự ghen tị a~.

Sở Kiều nhìn đủ rồi leo lên giường, người bên cạnh như theo thói quen nghiêng người ôm nàng.

Nhắm mắt ngủ một đêm ngon giấc.

...

Vào thứ sáu và thứ bảy tiếp theo, Sở Kiều đang nghĩ việc mua rau và công thức nấu ăn.

Nàng không nấu ăn nhiều, nàng thường nấu mì để giải quyết, đột nhiên nàng đòi nấu ăn cho Trương Tử Cẩn nên không có thời gian để học.

Sở Kiều lấy ra hai chai rượu vang đỏ mà nàng đã tích trữ từ lâu.

Lên kế hoạch phải làm một bữa thật hoành tráng.

Sở Kiều dậy thật sớm, tiễn Trương Tử Cẩn đến cửa với đôi mắt ngái ngủ vẫy vẫy tay.

Trương Tử Cẩn mỉm cười đẩy nàng đi nhanh vào, sợ đứng ngoài cửa lại cảm lạnh: "Tôi sẽ về ngay."

Sở Kiều ngủ lại thì cũng mất cả buổi sáng. Lúc nàng dậy thì đã một giờ chiều. Tin nhắn từ Trương Tử Cẩn trên điện thoại được gửi sẵn như để báo giờ ăn.

Trương Tử Cẩn: Em đã dậy chưa?

Trương Tử Cẩn: Dậy đi, con lợn lười biếng.

Trương Tử Cẩn: Sau khi ngủ dậy, vào bếp ăn gì đó đi, tôi sợ em hạ đường huyết. Tôi vẫn còn một chút việc ở đây, cố gắng trở về càng sớm càng tốt.

Sở Kiều bấm bàn phím nhanh chóng trả lời: Được rồi, dậy rồi, đừng lo.

Nàng thật có hơi lo lắng.

Chỉ là một bữa ăn đơn giản. Rượu vang đỏ, nến, bộ đồ ăn tinh tế, nhiều loại thực phẩm, món tráng miệng và ánh sáng.

Đơn giản!

Giống như cảnh cầu hôn.

Vẫn còn sớm, căn phòng có nhiều ánh sáng. Khi đem đến, nàng sẽ đốt nến lên làm cho bầu không khí phải phù hợp.

Sở Kiều rất lo lắng, nàng cảm thấy nàng đang chuẩn bị rất kỹ để có chuyện ... sẽ xảy ra vào ban đêm.

Nàng nấu cơm trước, đồ ăn đã chuẩn bị xong xuôi, bếp núc đã bị nàng làm loạn hết cả lên.

Sở Kiều buồn bực xuống nhà vứt rác.

Hôm nay là một dịp trọng đại, Sở Kiều ở nhà mặc áo len tay dài và quần bút chì ôm lấy đôi chân thon thả nhưng đi giày.

Nếu xỏ chân vào giày cao gót, nàng có thể bước thẳng đến thảm đỏ.

Nơi ở của Sở Kiều rất yên tĩnh, không có vấn đề gì về an ninh, người ngoài không thể vào được nên nàng không lo bị người hâm mộ đến quấy rối. Khi Sở Kiều đi ra ngoài, nàng luôn xuống lầu trực tiếp lên xe, cho nên không có thói quen đeo kính râm cũng không có người nhận ra nàng. Nhưng sau sự cố paparazzi ngày hôm qua, Sở Kiều phải đeo kính râm và khẩu trang trước khi ra ngoài.

Trước khi trở về sau khi vứt rác, Sở Kiều đã ngâm nga một giai điệu nhanh và rất thích thú khi nghe thấy vài tiếng còi xe ngoài đường. Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên nàng.

Sở Kiều quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông trung niên từ trong xe quấn một chiếc áo khoác, ông ta vẫn như năm ngoái, không có nếp nhăn, tóc cũng không có bạc trắng.

Sở Ba cười với Sở Kiều: "Ta vừa trở về, đi ăn cơm với ta nhé?"

...

Gió thổi người hơi lạnh.

Sở Kiều cản gió, "Ba, hôm nay không tiện."

Sở Ba mở cửa xe, giọng điệu không thay đổi: "Tiểu Kiều, sau khi lên xe hãy nói chuyện này đi. Bên ngoài trời lạnh lắm. Vừa trở về ta đến gặp con ngay. Ta có chuyện muốn nói với con."

Sở Kiều cảm thấy nàng và ba nàng không có gì để nói.

Mối quan hệ giữa hai người khi còn nhỏ rất xa cách, bây giờ nàng đã trưởng thành lại ít gặp nhau hơn, mối quan hệ này đặc biệt khó cứu vãn. Cho nên, bây giờ ba của Sở Kiều đối xử với nàng tốt hơn, Sở Kiều cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Ví dụ như bây giờ, ba nàng cười rất ôn hòa, nhưng Sở Kiều trong lòng lại không thoải mái.

Nàng không muốn lên xe, nhưng ba của nàng đã vẫy tay với nàng nói nhỏ: "Tiểu Kiều, ta đã sắp xếp rồi, cũng đã gọi Sở Dịch qua, khi đón con sẽ đến trường Sở Dịch. Được chứ?"

Vì sợ Sở Kiều không đồng ý, ông khẽ thở dài: "Hôm nay có hẹn rồi sao? Có thể gọi qua dùng bữa, được không?"

Nói đến đây, Sở Kiều thực sự không có lý do gì để không lên xe nữa.

Nàng nhìn vào chiếc nhẫn cưới đang đeo, nghĩ, hay là ... đi ăn chung?

Sau khi lên xe, vẻ mặt của Sở Kiều có chút cứng nhắc, cầm điện thoại một lúc lâu mới nói: "Không cần đưa con về. Sẽ có người tới đón."

Sở ba nói: "Con muốn ăn gì?

Sở Kiều cúi đầu, chậm rãi sờ lên chiếc nhẫn của nàng: "Người có thể thu xếp, con không có ý kiến."

Sở ba nói: "Được."

Trong xe đặc biệt im lặng.

Sở Kiều ngồi không thoải mái nên lấy điện thoại ra, Trương Tử Cẩn chưa trả lời nàng, chắc là đang bận. Nàng đang tự hỏi làm thế nào để có thể nói chuyện với ba về mối quan hệ của nàng với Trương Tử Cẩn, nàng cũng đang nghĩ cách nói với Trương Tử Cẩn nàng không thể dùng bữa với cô, nàng muốn cô gặp ba nàng.

Cả hai im lặng cho đến khi Sở Dịch lên xe.

"Chị!" Sở Dịch lên xe, chào Sở Kiều rồi mới quay đầu lại, "Ba, sao đột ngột về mà không nói gì vậy?"

Sở ba mỉm cười: "Đây không phải là điều bất ngờ cho con sao? Con học hành thế nào rồi? Ở trường có nghe lời lão sư không?"

Sở Dịch liếc nhìn Sở Kiều với lương tâm cắn rứt, thấy chị gái mình không có biểu hiện gì liền đáp lại một cách mơ hồ, vội vàng đổi đề tài nói chuyện.

Di động của Sở Kiều rung lên, nàng lấy nó ra thấy là tin nhắn thoại.

Trương Tử Cẩn: "Đang trên đường trở về, em chuẩn bị thế nào rồi?"

Sở ba liếc nhìn nàng nói: "Đó là người bạn mà con đã nói?"

Sở Dịch thăm dò ở ghế sau, "Chị, có phải Tử Cẩn không?"

"Ai?" Sở ba nghe thấy.

"Ba không biết sao, chính là tổng giám đốc ở công ty mới mà chị ký hợp đồng. Chị ấy đối xử tốt với chị rất tốt." Sở Dịch tiếp tục nói sau lưng, "Có chuyện gì vậy chị, hôm nay chị định ăn tối với chị ấy à? Gọi qua ăn tối chung đi ".

Sở ba liếc nhìn Sở Kiều, ánh mắt rất khó hiểu.

Mặc kệ, Sở Kiều cắn môi gọi Trương Tử Cẩn, rất nhanh liền kết nối, "Sao vậy, em muốn tôi mang cái gì trở về sao?"

Sở Kiều thì thào: "Chị sắp về đến nhà rồi à?"

Trương Tử Cẩn nói, "Ừ, còn khoảng mười phút nữa."

Sở Kiều lo lắng, "Tôi ... hôm nay có chuyện. Ba tôi về rủ tôi đi ăn cùng. Ông ấy không biết hôm nay tôi có hẹn với chị ..."

Trương Tử Cẩn nói, "Em đi chưa?"

Nhìn đường phố lướt nhanh ngoài cửa sổ, Sở Kiều ậm ừ.

"Được." Trương Tử Cẩn dừng lại, "Vậy thì em đi đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Sở Kiều nói: "Tôi xin lỗi, chuyện này đột ngột quá ... em trai tôi cũng đi cùng, chị có thể đi cùng không?"

Sau khi nói, Sở Kiều háo hức xin lỗi, "Tôi, tôi cũng gần như chuẩn bị xong ở nhà rồi, xin lỗi, xin lỗi."

Sở ba và Sở Dịch không nói một lời, nhưng ông vẫn luôn nhìn biểu hiện của Sở Kiều, không biết ông đang nghĩ gì.

Trương Tử Cẩn ở bên kia an ủi nàng, "Không sao, tôi sẽ trở về ăn những gì em chuẩn bị, tôi không muốn lãng phí đồ ăn do em làm."

Ngược lại Sở Kiều áy náy, cau mày hỏi: "Vậy thì chị tự ăn sao?"

Trương Tử Cẩn: "Ừ."

Sở Kiều cảm thấy mình có thể lại khiến Trương Tử Cẩn không vui, nhưng giọng của Trương Tử Cẩn không trách nàng khiến nàng cảm thấy có lỗi. Trương Tử Cẩn dường như biết Sở Kiều nghĩ gì, liền nói với nàng: "Ăn cơm xong trở về sớm đi, ngày mai em phải đi thử vai. Hay là tôi đến đón em?"

"Được, được rồi." Sở Kiều rất vướng bận, ước gì Trương Tử Cẩn có thể nói thêm vài câu, hoặc giọng điệu cứng rắn hơn một chút để nàng sẽ cảm thấy thoải mái hơn.

Trương Tử Cẩn lại nói: "Em gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ đến đón em ."

Sở Kiều nhanh chóng đồng ý: "Được."

Trước khi cúp điện thoại, Trương Tử Cẩn nói: "Không được ăn cay, em còn chưa hết cảm"

Sở Kiều gật đầu, không để ý tới Trương Tử Cẩn không nhìn thấy, "Được, tôi biết tôi biết."

Sau khi cúp điện thoại, Sở Kiều không nhìn biểu hiện của ba nàng, nàng liên tục gửi tin nhắn cho Trương Tử Cẩn, chỉ hỏi ăn ở đâu rồi gửi địa chỉ.

Sở ba không hỏi gì cả.

Sở Kiều thở dài trong lòng, nàng nghĩ ba nàng sẽ hỏi, chỉ sau khi hỏi nàng mới có thể nói ra một cách logic.

Khi đến nhà hàng, ước chừng Sở ba đã đặt từ lâu, không mất nhiều thời gian để đặt một bàn lớn trước mặt ba người.

Sở ba không biết Sở Kiều bị cảm lạnh trước đó nên ông không chú ý khi gọi món. Có lẽ đã nghe Trương Tử Cẩn nói với nàng không được ăn cay, cho nên Sở Kiều gọi rau ăn nhẹ khác.

Nàng lo lắng về chuyện Trương Tử Cẩn ở nhà một mình ăn uống lơ đãng, cảm thấy đồ ăn không hợp khẩu vị lắm. Đặt điện thoại trên bàn, mắt nàng không khỏi muốn xem Trương Tử Cẩn đã gửi tin nhắn nào cho nàng chưa.

Sở ba thấy thế, nói: "Tiểu Kiều, ăn đi."

Sở Kiều nói: "Con không thèm ăn, hai người ăn nhiều một chút."

Sở Dịch đặt một miếng đậu phụ Mapo vào bát của mình, đã bị vỡ nát, đậu phụ đỏ hết cả lên, nói: "Món gì cũng ngon. Ăn mỗi rau cũng chán!"

Sở ba nhìn Sở Kiều: "Tiểu Kiều, con cũng biết là ta sẽ tái hôn."

Thấy Sở Kiều nhướng mắt nhìn ông, tiếp tục nói: "Ta muốn tìm cơ hội để cho con biết dì Từ của con."

Sở Kiều hoàn toàn mất cảm giác thèm ăn.

Sở Dịch cảm thấy bầu không khí đột nhiên trở nên buồn tẻ, cậu không dám nói.

Sở Kiều: "Ba đã trong mối quan hệ này một thời gian dài?"

Sở ba cau mày: "Đây là có ý gì? Ta rất nghiêm túc khi nói chuyện này với con!"

Sở Kiều để đũa xuống: "Con cũng đang nói chuyện rất nghiêm túc."

Sở ba cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái, giọng điệu không tốt lắm: "Đây là thái độ của con khi nói chuyện với ta sao?"

Sở Kiều cười: "Người muốn con có thái độ gì?"

Sở ba: "Tiểu Kiều!"

Sở Dịch nắm lấy tay Sở Kiều, nói nhỏ: "Chị, chị, chị bị sao vậy, đừng tức giận ... Đừng có gây chuyện với ba. Ông ấy mới về nên không biết tình hình."

Sở Kiều gạt tay Sở Dịch ra, đứng dậy.

"Sao ba không hỏi con gần đây con thế nào? Ba có phải là ba của con không?" Ánh mắt Sở Kiều lạnh lẽo, nhìn người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh vẻ mặt thoáng qua một chút kinh ngạc.

Sở ba sắc mặt căng thẳng: "Tiểu Kiều, con bao nhiêu tuổi rồi? Con không biết con có thể tự chăm sóc bản thân sao?"

Sở Kiều nhìn bàn đồ ăn khiến nàng chẳng thèm ăn, lại từ từ ngồi xuống. Nàng không nói, gửi một tin nhắn cho Trương Tử Cẩn, hỏi cô có thể đến đón nàng bây giờ không.

Trương Tử Cẩn: Tôi đến ngay.

Sở ba nói: "Đừng dùng điện thoại khi con đang ăn, con có nghe không? Ta đang nói chuyện với con!"

Sở Kiều không nghe thấy.

Sở ba lúc này mới thực sự tức giận, đặt đũa xuống: "Ta rất bận, con biết mà Tiểu Kiều."

Sở Kiều lúc này mới phản ứng lại một chút, ngẩng đầu lên, "Ba tại sao không hỏi con làm sao vậy?"

"Cái gì?"

"Tin tức mới nhất của con, ba chỉ cần chú ý một chút, dù ba không biết từ con cũng có thể biết từ các bản tin giải trí. Tại sao ba không biết gì? Ba ăn tối với con chỉ để ta gặp người mới của ba. Dì Từ phải không? "Sở Kiều cười nhạt," Còn có một bàn món ăn này, không phải là món yêu thích của con, người không biết sao? Lúc nhỏ Sở Dịch thích ăn, con hợp tác nói con rất thích ăn để lấy lòng người. "

"Bây giờ con đã lớn, con nói cho người biết, con ghét bỏ ăn những món này."

Dù có mất đi vị trí của ba mình, thì sau lưng nàng vẫn có người đứng vững.

Sở Kiều biết.