Chương 30

Thời gian đăng ký chỉ cách đây ba ngày.

Châu Đình Chi nhìn chiếc nhẫn trên tay Sở Kiều, cô cảm thấy rất phức tạp.

Sở Kiều thì thào: "Em không cố ý không nói cho chị. Nhưng ... em và chị ấy hiện tại đang giấu chuyện kết hôn, mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, em không có thời gian nói với chị."

Một lúc sau, Châu Đình Chi hỏi: "Ba mẹ em có nói gì không? Còn ba mẹ cô ấy thì sao?!"

Sở Kiều cười nhướng mắt: “Chị Châu, chị biết tình hình gia đình em rồi. Tốt hơn hết là đừng nói, còn bố mẹ chị ấy đối xử với em rất tốt.”

Châu Đình Chi im lặng vài giây rồi hỏi: "Em thích Trương tổng à?"

Sở Kiều không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, nàng sửng sốt một lúc rồi không nói gì.

Thích không? Sở Kiều không dám trả lời câu hỏi này.

Thấy nàng không nói gì, Châu Đình Chi cau mày, "Là vì

em muốn kết hôn với Trương tổng, hay là trước đây em có ý định giải nghệ?"

Sở Kiều: "Không liên quan gì đến chị ấy."

“Sở Kiều, bộ phim của đạo diễn Tần đã bắt đầu tuyển vai, em cũng có thể đi thử vai.” Ban đầu, đây là một trong những tin tức mà Châu Đình Chi đến nói với Sở Kiều, nhưng bây giờ mới nói là do cú sốc chuyện vừa rồi.

Cô thở dài, sốt sắng nói: "Em có biết khoảng thời gian này đối với em quan trọng như thế nào không? Nếu được chọn vào vai nữ chính phim của dạo diễn Tần, em sẽ được chọn là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm nay. Đây là một cơ hội để đưa em trở lại thời kỳ đỉnh cao! Dù em có muốn giải nghệ hay không, em phải nhận bộ phim này cho tôi. "

Sở Kiều bây giờ mới nhớ ra chuyện Tần Chí Kiến nhờ nàng nói với Trương Tử Cẩn đi ăn cùng nhau.

Sở Kiều đặt tất cả hạt dưa đã bóc trước mặt Châu Đình Chi cười: "Em có thể đi, nhưng đạo diễn Tần có thể không chọn em cho dàn diễn viên. Đừng nói sớm vậy."

Châu Đình Chi liếc nàng một cái: "Kỹ năng diễn xuất của em cũng không hơn mấy người đó sao? Đạo diễn Tần là đạo diễn nổi tiếng, cái nhìn về diễn viên không kém. Đây là cơ hội của em."

Nhìn Sở Kiều đưa tờ giấy kết hôn cất đi, Châu Đình Chi lại cau mày.

Ba của Sở Kiều không có ở đây. Sau khi nghe tin về cuộc hôn nhân của Sở Kiều khiến cô cảm thấy mình là gia đình của nàng.

Châu Đình Chi, người có ý thức về gia đình thiếu nữ, rất nghiêm túc: "Tại sao không công khai?"

Sở Kiều nhẹ giọng nói: "Không tiện."

“Tất cả đều đã kết hôn.” Châu Đình Chi không biết Sở Kiều đang nghĩ gì, “Có gì không tiện?

“Nếu sau này ly hôn thì sao?” Sở Kiều bình tĩnh nói.

Nếu sau khi tiếp xúc càng lâu, Trương Tử Cẩn thấy nàng không tốt như vậy, thì đó không phải là cô thích nàng nhiều như cô tưởng tượng. Hoặc có thể, bản thân nàng và cô sau khoảng thời gian chung sống đều thấy không hợp, nếu ly hôn thì phải làm sao?

Trương Tử Cẩn là một người rất tốt, cô đã tự trao cho mình chứng nhận kết hôn này và cô đã cho mình một ngôi nhà. Công khai ngay bây giờ và lùi lại 10.000 bước để nghĩ xem nếu chúng ta ly hôn thì sao?

Công chúng sẽ nghĩ gì về Trương Tử Cẩn?

Sở Kiều phát hiện ra để tạo cho mình cảm giác an toàn , ngay từ đầu Trương Tử Cẩn đã đề nghị kết hôn với nàng, nàng luôn nghĩ cho bản thân mình.

Nhưng bây giờ, nàng thấy nàng luôn nghĩ cho Trương Tử Cẩn nhiều hơn.

Nàng sợ bất kỳ tác động xấu nào ảnh hưởng đến Trương Tử Cẩn, nàng không thích ai đó nói Trương Tử Cẩn không hề nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nàng ... cũng sợ cuối cùng nàng và Trương Tử Cẩn sẽ thực sự kết thúc.

Châu Đình Chi nghe Sở Kiều nói, cô vỗ bàn đứng dậy, tăng âm lượng.

"Hôn nhân là chuyện nghiêm trọng như vậy mà em nói muốn ly hôn!"

Sở Kiều vội vàng đứng dậy kéo cô, có chút chột dạ: "Nói nhỏ đi, cửa này cách âm không cao. Lỡ có paparazzi bên ngoài nghe thấy thì sao."

Sở Kiều liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần sáu giờ, nàng đoán Trương Tử Cẩn sắp về nhà rồi nhỉ?

Châu Đình Chi bất lực: "Em đang suy nghĩ gì vậy? Trương tổng đối với em không đủ tốt sao, còn tính ly hôn với người ta?"

"Không, em, chuyện đó ... này! Em không thể giải thích rõ được." Sở Kiều không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, ngoại trừ nàng và Trương Tử Cẩn ra thì ai cũng không hiểu, nàng cũng không định nói quá nhiều.

Sở Kiều cúi đầu: "Tóm lại, kế hoạch ly hôn có lẽ sau khi chương trình tạp kỹ kết thúc ... Trong khoảng thời gian này nếu không có vấn đề gì xảy ra, có lẽ sẽ không ly hôn. Em sẽ đưa ra kế hoạch này để Trương Tử Cẩn xem xét. Dù sao thì bây giờ em không thể. Ngoài ra, chị cũng phải giữ bí mật này đừng nói ra ngoài lung tung."

“Ly hôn, ly hôn, ly hôn! Sở Kiều, em muốn tôi nói gì về em?” Châu Đình Chi không thể chờ đợi được nữa, muốn mở cái đầu nhỏ của Sở Kiều ra để xem nàng đang nghĩ gì.

Hai bên thái dương của Sở Kiều nhảy lên mạnh mẽ bởi hàng loạt lời nói lặp đi lặp lại của Châu Đình Chi, nàng không hiểu sao nàng lại có chút áy náy: “Em không có ý đó. Chỉ là em không yên tâm khi chị nói to như vậy. "

“Ừ.” Châu Đình Chi liếc Sở Kiều không nói nên lời: “Chương trình tạp kỹ mà em sắp tham gia, tổ chương trình đã thông báo cho tôi thời gian ghi hình của kỳ đầu tiên đã bị hoãn lại, tuần sau sẽ bắt đầu”.

Sở Kiều: "Sao vậy?"

"Chắc là về phía Kiệt Phàm, đoàn làm chương trình cụ thể không nói." Châu Đình Chi thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi. "Ba ngày sau, em có thông báo sẽ cùng đoàn phim đến Thần An. Em không quên chứ? Sau khi trở về sẽ có Buổi thử vai của đạo diễn Tần, buổi diễn thử đang chờ em. Em có thể tiếp tục nghỉ ngơi trong ba ngày này. Cảm lạnh của em đã đỡ chưa?"

Lâu như vậy không có động tĩnh gì, không cần làm gì, nữ nhân có thể dễ dàng kích nổ mạng Internet ở nhà có lẽ chính là Sở Kiều.

Châu Đình Chi nghĩ vậy, đột nhiên cô không biết phải mô tả Sở Kiều thế nào cho tốt. Cô gái này rất giản dị, nghiêm túc và có tài diễn xuất. Nàng không có bất kỳ tham muốn danh lợi hoặc lợi nhuận nào. Nếu ai đó biết nàng và Trương Tử Cẩn Đã đã kết hôn, họ có thể thực sự tin nàng trao đổi về mặt thể xác.

Nhưng Châu Đình Chi biết Sở Kiều chắc chắn không phải là người như vậy.

Nàng luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ sau khi ra mắt được vài năm. Nàng luôn giấu mình , không cho ai được phép gần đến, cho nên không được nhiều người chú ý đến. Ngay khi gặp Trương Tử Cẩn, Sở Kiều đã xảy ra nhiều chuyện và thay đổi.

Có lẽ, Trương Tử Cẩn thực sự có thể đưa Sở Kiều ra khỏi mai rùa của nàng?

“Không sao.” Sở Kiều nói thêm, “Hôm qua Trương Tử Cẩn chăm sóc em cả đêm, hôm nay lại phải giúp em những việc này. Thật quá khó cho chị ấy.”

"Em cũng biết như vậy à. Vậy thì đừng nghĩ đến chuyện ly hôn. Ở bên người ta là tốt rồi." Châu Đình Chi trong khi xỏ giày nói với Sở Kiều một lần nữa: "Em có nghe thấy không! Đừng chỉ giả vờ với Trương tổng. Người như vậy còn không xứng với em sao? A! Nha đầu, em làm sao có thể bỏ qua người tốt như Trương tổng được."

Sở Kiều cũng đứng dậy, nàng biết quản lý Châu đang vì lợi ích của nàng, gật đầu, "Em hiểu."

Châu Đình Chi mở cửa, Sở Kiều tình cờ ở cạnh, hai người nhìn thấy người đang đứng ngoài cửa.

Chết lặng!!

Không lời nào có thể diễn tả được tâm trạng của Sở Kiều lúc này.

Trương Tử Cẩn bình tĩnh nhìn họ, trên tay cầm một bộ định tuyến mới chưa mở hộp.

Châu Đình Chi mồ hôi lạnh sắp nhỏ giọt: "Chào Trương tổng... thật là trùng hợp."

Trương Đình Chi: "Chào."

Cô lắc lắc cái hộp với Sở Kiều đang uể oải phía sau "Mạng đã ổn định chưa?"

Châu Đình Chi cảm thấy bầu không khí vô cùng không đúng, cho nên vội vàng rời đi.

...

Trương Tử Cẩn bước vào cửa, Sở Kiều nhìn cô ngồi xổm ở đó và lặng lẽ thay bộ định tuyến, không nói một lời.

Nàng cảm thấy Trương Tử Cẩn có vẻ không vui.

Nàng không biết Trương Tử Cẩn trở về khi nào. Sở Kiều không quên lời nàng vừa nói với quản lý Châu: "Cửa của tôi cách âm không tốt lắm."

Sau khi Trương Tử Cẩn thay bộ định tuyến, cô im lặng đi vào bếp, mặc tạp dề chuẩn bị nấu ăn.

Nhưng vẫn im lặng.

Sở Kiều theo sau, Trương Tử Cẩn đi đến đâu nàng theo đến đó. Khi Trương Tử Cẩn muốn lấy thứ gì đó, Sở Kiều giúp cô lấy nguyên liệu mà cô muốn.

Cuối cùng, Trương Tử Cẩn quay đầu lại nói với nàng: "Em vừa mới hết cảm thôi, đừng đυ.ng vào nước lạnh, ngồi đó đi."

Sở Kiều tắt vòi nước ngước nhìn cô: "Cuối cùng thì chị cũng để ý đến tôi."

Trương Tử Cẩn nhẹ giọng nói: "Vừa rồi chị không phải không để ý đến em."

Sở Kiều: "Chị tức giận sao? Vừa mới ngoài cửa có nghe thấy chị Châu nói gì không? Đừng để trong lòng ... Tôi, thực sự ý tôi không phải vậy."

“Ừ.” Trương Tử Cẩn rất hợp tác với nàng, “Tôi nghe rồi, tôi biết rồi, em không cần giải thích với tôi.”

Sở Kiều thấy Trương Tử Cẩn vẫn không vui, chỉ chăm chú nấu ăn.

Nàng quyết định bỏ qua, chỉ kéo tạp dề của Trương Tử Cẩn thở dài: "Tôi xin lỗi."

“Em xin lỗi?” Trương Tử Cẩn đi qua Sở Kiều đến bồn rửa rau: “Không cần nghĩ tới nữa"

Sở Kiều cảm thấy bối rối với Trương Tử Cẩn về chủ đề này, quyết định sử dụng cách khác để chuyển hướng sự chú ý của cô trước.

Nàng nói: "Tôi nghỉ thêm ba ngày nữa."

Trương Tử Cẩn: "Được rồi, em có muốn về nhà ăn tối không?"

Sở Kiều suy nghĩ một giây, nàng có ý định quay lại Trương gia ăn tối, gật đầu: "Được rồi ... Tôi sẽ tìm lúc thích hợp để nói chuyện này."

Nàng vừa dứt lời, trong tay còn có thêm một ly sữa ấm, Trương Tử Cẩn nhìn nàng: " uống cái này lót bụng trước đi. Nếu em thấy khó xử, nói thật với họ cũng không sao..."

Trương Tử Cẩn không nói thêm lời nào nữa.

Sở Kiều không nói gì, dù sao nếu sau này ly hôn, hai người đều không liên quan, đúng không?

Đặt cốc sữa xuống, giọng nàng trầm xuống: " Chị muốn nói ly hôn thế nào cũng được?!"

Đang nấu ăn, Trương Tử Cẩn nghiêm túc trả lời: "Ý tôi không phải vậy."

Sở Kiều nghẹn ngào, chợt nhận ra vừa rồi mình đã nói câu này, ý tôi không phải vậy.

Này? Lời tôi nói đều trả lại cho tôi.

Sở Kiều bất lực nói: "Nếu tức giận thì cứ nói, tôi xin lỗi."

Trương Tử Cẩn đổ một chút nước vào nồi, quay đầu lại: "Thật sự không có!"

“Thật sao?” Sở Kiều cho rằng Trương Tử Cẩn trả lời cho có lệ. Cô nói không có nhưng nàng vẫn cảm thấy không đúng.

Sở Kiều cảm thấy bất lực, không biết Trương Tử Cẩn đang nghĩ gì. Chợt khóe miệng nàng cong lên, hỏi : "Nếu mẹ của chị và tôi rơi xuống nước cùng một lúc, chị có thể cứu ai?"

Sở Kiều thở dài một tiếng, ngửi được mùi thơm của súp lơ trong nồi. Khi Trương Tử Cẩn định nói, Sở Kiều đặt ngón tay lên môi cô, khẽ lắc đầu: “Im đi, đừng nói nữa, tôi sẽ không nghe lời chị đâu.”

Trương Tử Cẩn biết rõ: "Sở Kiều, tôi phải thay đổi bệnh nghề nghiệp của em."

Sở Kiều đau lòng che lỗ tai dựa vào vai Trương Tử Cẩn: "Tôi không nghe thì sẽ không nghe! Chị cứ nói đi!"

Trương Tử Cẩn bật cười, cầm thìa và bát trong tay, chỉ có thể dụi mặt vào người Sở Kiều thì thào nói: "Vợ."

Bị Sở Kiều quấy rầy như vậy, bầu không khí giữa hai người lập tức chuyển từ buồn tẻ sang vui vẻ. Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều, ngay lập tức nghiêm túc nói: "Cảm ơn em."

"Chị làm sao vậy? Sao đột nhiên cảm ơn tôi."

“Tôi biết em đang nghĩ cho tôi, cho nên tôi thật sự không giận em, tôi giận chính bản thân mình.” Trương Tử Cẩn nhét lại sữa vào tay Sở Kiều, giọng nói trầm thấp, nhưng rất dễ thương. "Tôi giận chính mình, tại sao tôi phải hứa với em là tôi sẽ để em đi nếu sau khi kết hôn em vẫn không có tình cảm với tôi."

“Tôi… phát hiện mình trở nên tham lam.” Trương Tử Cẩn khẽ thở dài, “Tôi không muốn buông tay em, cũng không muốn ly hôn với em, em có biết không?

Sở Kiều sửng sốt.

Sau khi Trương Tử Cẩn nói xong, cô cảm thấy hơi xấu hổ. Cô mỉm cười xoa xoa đầu Sở Kiều: "Uống sữa đi, em có thể cao thêm nữa, nhóc Sở."

Trong hai mươi sáu năm qua của Sở Kiều, từ nhỏ đã không có ai coi nàng như một đứa trẻ. Cha mẹ nàng sẽ không chăm sóc nàng, cho nên nàng buộc phải lớn lên và tự lập từ khi còn nhỏ. Sau khi trưởng thành, mối quan hệ với gia đình tệ hơn, nàng bước chân vào giới giải trí sớm, có lẽ vì đã trải qua nhiều chuyện nên mọi người đều nói nàng rất trưởng thành .

Sở Kiều cảm thấy mình không cần sự quan tâm của người khác, không cần ai ở bên cạnh.

Cho đến khi--

Gặp được cô, Trương Tử Cẩn.

Sở Kiều không muốn làm cho mình trông quá xấu hổ, mở rộng vòng tay nhảy lên người Trương Tử Cẩn hét lên suиɠ sướиɠ, "Tử Cẩn, chị là người tuyệt vời nhất trên thế giới !!"

Trương Tử Cẩn giũ chặt nàng, liếc nhìn trong nồi: "Xuống đi."

Sở Kiều: "?"

"Đồ ăn chín rồi."

"..."

Tác giả có chuyện muốn nói:Trương Tử Cẩn: ...... Vợ, đừng làm phiền.