"Đinh ——"Điện thoại Trương Triết Hạn đặt trên đầu giường vang lên.
Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đồng thời quay đầu nhìn lại.
Là một tin wechat.
Heo ngốc︰Về đến khách sạn chưa? Hạn Hạn.
Cung Tuấn đứng cạnh giường, liếc mắt liền thấy rõ nội dung tin nhắn, sau đó như thấy cái gì không nên thấy, lập tức hốt hoảng chớp chớp mắt quay đầu.
"Em... em đi trước!" Cung Tuấn chỉ chỉ cửa.
"Đi đâu vậy?" Trương Triết Hạn khác thường kéo tay áo Cung Tuấn︰ "Rửa quả táo nữa cho tôi, rồi cùng tôi đối diễn!"
Cung Tuấn đang muốn nói, di động lại vang lên, lúc này đối diện vang lên tiếng điện thoại.
Cung Tuấn ngập ngừng nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn.
"Ô kìa...Rửa táo cho tôi đi mà." Trương Triết Hạn đột nhiên làm nũng ăn vạ giục Cung Tuấn, cực kỳ giống một con mèo.
Cung Tuấn im lặng cầm táo vào nhà tắm, tiện thể đóng cửa lại.
Ngoài cửa, Trương Triết Hạn nhận điện thoại ︰ "Anh đã trở về... không có thời gian, mấy ngày nay rất bận."
"Không cần... Ừ, chuẩn bị ngủ."
"Không bắt được xe? Không bắt được xe thì kêu bạn em đến đón."
"Hôm nay anh đã nói rất rõ ràng, vui vẻ gặp nhau, chia tay hòa bình."
"Ừ.. Ừ..." Thực ra nói xong chia tay hòa bình, Trương Triết Hạn liền cúp điện thoại, anh vừa biến đổi khẩu âm "Ừ" vừa rón rén di chuyển từ cửa đến cửa phòng tắm.
"Két!" cửa bất ngờ mở ra, Trương Triết Hạn từ bên cạnh ló đầu vào, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ lúng túng của Cung Tuấn, cũng nhìn thấy động tác giả vờ rửa táo của cậu.
Cung Tuấn vừa rửa tasio vừa lắp bắp hỏi︰ "Điện thoại gọi... gọi xong?"
"Tôi gọi xong hay chưa, cậu không nghe thấy?" Trương Triết Hạn gõ cửa một cái, cố ý nói ︰ "Cửa này cách âm khá tốt."
"..." Cung Tuấn cầm táo lộ rõ bối rối, ánh mắt luôn né tránh.
Cậu không muốn thừa nhận, cậu đang kiên trì, kiên trì cười toe toét như ngày thường để cho qua chuyện︰ " Vừa gọi là bạn gái anh à, em nhiều chuyện có được không? Được rồi được rồi, đừng tức giận, em ngậm miệng, bảo đảm không nói ra."
Cậu cho là mình giả bộ tốt, còn suýt nữa nhiều lời nói câu" cầm tiền ngậm miệng" với Trương Triết Hạn.
Thực tế thì khóe miệng không thể nhếch lên được, cười còn khó coi hơn khóc.
"Không phải bạn gái, " Trương Triết Hạn thở dài ︰ "Là bạn gái cũ, đã chia tay."
"À à..." Cung Tuấn gật đầu, nói chưa kịp nghĩ ︰ " đáng tiếc."
"Đáng tiếc à?" Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm cậu︰ "Hôm nay cô ấy tìm tôi muốn quay lại..."
Điên rồi, Trương Triết Hạn nghĩ, điên thật rồi, anh sớm biết tâm tư của Cung Tuấn, tình cảm không thể nói cho người khác biết, thông minh như anh, sao lại không biết lý do Cung Tuấn đột nhiên xa lánh anh, nhưng nhập vai không thể coi là thật, đây là điều mỗi diễn viên đều hiểu rõ, đã sớm xác định không hỏi không quan tâm, phim đóng máy mọi chuyện cũng kết thúc.
Chu Tử Thư là Chu Tử Thư, Trương Triết Hạn là Trương Triết Hạn.
Nhưng tất cả đều không như anh muốn, chưa có lần nhập vai nào khiến anh buồn phiền như lần này.
Khó chịu cậu ở đoàn phim mỗi ngày bên cạnh Châu Dã, khó chịu cậu như kẻ ngốc chỉ biết cười cái gì cũng không nói, khó chịu cậu làm rối loạn trận phương của anh, khó chịu cậu chỉ dám nói quấn lấy anh khi tưởng anh say, lúc anh tỉnh không dám nói.
Khó chịu cậu không như Ôn Khách Hành, mình cũng không như Chu Tử Thư như trong phim.
"Quay lại?" Cung Tuấn quan sát Trương Triết Hạn︰ "Anh còn muốn quay lại sao?"
Trương Triết Hạn nghĩ, chấp nhận thôi, tận hưởng vui vẻ trước mắt đi, anh muốn trêu chọc tên ngốc này, nếu cậu ta không muốn nói, thì buộc cậu ta nói.
Có lẽ cậu ta nói ra, mình cũng sẽ nhận rõ lòng mình.
Trương Triết Hạn hiếm khi thiếu trách nhiệm như vậy
"Aizz!" Trương Triết Hạn nhướng mày, xoay người, giả bộ suy tư ︰ "Đúng vậy, rốt cuộc có nên quay lại hay không?"