Chương 17

Kết quả vừa bước ra đã thấy Trương Triết Hạn cầm táo gặm được một nửa rồi.

"Này!" Cung Tuấn vội vàng chạy tới cướp lấy trái táo, đưa quả táo đã rửa sạch nhét vào miệng anh︰ "Ăn trái này."

Trương Triết Hạn cũng không ầm ĩ, từng miếng từng miếng gặm táo.

"Ăn xong đi tắm rửa được không?" Cung Tuấn mang nửa trái táo Trương Triết Hạn ăn dở đi rửa, sau đó ngồi xuống trước mặt Trương Triết Hạn bắt đầu ăn táo.

Trương Triết Hạn lắc đầu, quay lưng lại.

"Sao lại bơ em?" Cung Tuấn có thể cảm giác được Trương Triết Hạn phớt lờ mình.

"Cạp..."Gặm táo, không nói chuyện.

Cung Tuấn lại vòng đến trước mặt Trương Triết Hạn, buồn bã nói tiếp︰ "Chê em ngốc nên ghét em sao?"

"Cậu đi tìm Châu Dã đi!" Trương Triết Hạn đứng lên ngồi xuống giường.

Trương Triết Hạn lúc này y như con nít, Cung Tuấn cũng đành phải theo tính trẻ con này của anh.

"Em không tìm em ấy, chỉ tìm anh." Cung Tuấn đuổi theo ngồi bên cạnh Trương Triết Hạn.

Chỉ khi Trương Triết Hạn say như vậy, Cung Tuấn mới dám điên theo anh, mới dám tùy ý nói nhảm, nói ra hết những vướng mắc mình nghĩ chưa thông.

"Quấn lấy anh, anh càng chê em ngốc em càng quấn lấy anh, ai bảo anh uống say không để ý đến em, không để ý em thì em liền làm phiền anh, cứ làm phiền anh đấy." Cung Tuấn lặp đi lặp lại, vừa nói vừa kề sát vào lưng Trương Triết Hạn, khoảng cách giống như ôm người nọ vào lòng.

Trương Triết Hạn đột nhiên quay đầu lại, chóp mũi thẳng đứng lướt qua môi Cung Tuấn, lập tức sững sờ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được vành tai đỏ lên, ngẩng đầu ngây người nhìn chằm chằm Cung Tuấn, khoảng cách gần đến mức Cung Tuấn chỉ cần hơi cúi đầu là có thể hôn được người trong lòng.

Lát sau Trương Triết Hạn lùi về sau một chút, lại ném ra từ mà anh thường nói︰ "Đồ ngốc."

Hiện tại không thể phân rõ người có say hay không.

"Sao mua nhiều táo như vậy?" Trương Triết Hạn đột nhiên hỏi.

...?

Người này đến cùng là say hay không?

"Anh..." Cung Tuấn nhìn chằm chằm anh︰ "Rốt cuộc anh uống nhiều không?"

"Tôi không nói tôi uống nhiều." Trương Triết Hạn nhún nhún vai.

"Anh..."Cung Tuấn có thể như trước đây trách Trương Triết Hạn làm phiền mình, nhưng mọi chuyện vừa xảy ra lại giống như đã chọc thủng điều gì đó không thể giải thích, khiến Cung Tuấn nói không nên lời.

Muốn trốn tránh, Cung Tuấn cứng ngắc đứng lên muốn đi ra ngoài.

"Về đi!" Trương Triết Hạn hét lên.

Cung Tuấn dừng lại, xoay người.

"Rõ ràng là mấy hôm nay cậu luôn tránh tôi, bây giờ quay lại trách tôi." Trương Triết Hạn nằm vật xuống giường.

"..." Đúng vậy, nói khùng nói điên là cậu, lúc lạnh lúc nóng cũng là cậu.

"Tôi đang hỏi cậu đó, mua nhiều táo như vậy làm gì?" Trương Triết Hạn từng bước áp sát.

"Châu Dã mang táo cho em, cho em thì là của em, anh không để ý đến em thì thôi, cầm táo của em còn đi cảm ơn người khác. Cung Tuấn dứt khoát bất chấp tất cả, ăn ngay nói thật.

Cung Tuấn nói tiếp ︰ "Em cướp táo của anh, buổi tối anh không đợi em, em sợ anh giận nên mua táo cho anh."

"Á à... Tôi trong mắt cậu là người hẹp hòi đúng không?" Trương Triết Hạn đứng dậy, tức giận đập vào lưng Cung Tuấn.

Giống như mấy hôm trước trong phim A Nhứ đập Ôn Khách Hành

Cung Tuấn tủi thân lùi về sau hai bước, giơ tay lên xoa xoa chỗ bị đập︰ "Đánh em."

"..." Trương Triết Hạn trừng cậu.

"Sao anh uống rượu?" Cung Tuấn ngẫm nghĩ, vẫn không nhịn được du͙© vọиɠ trong lòng, mở miệng hỏi.

"Aizz..." Trương Triết Hạn thở dài ︰ "Có việc, không phải cố ý không đợi của cậu."

"... Đi gặp ai?" Cung Tuấn thận trọng hỏi.

"Một người bạn." Trương Triết Hạn nói︰ "Rất lâu rồi không gặp nên hẹn gặp anh."

Một lúc sau, Cung Tuấn mới thở hắt ra, bất lực than thở ︰ "Gạt em nghĩ anh uống say, không có chuyện gì..."

May mắn, may mắn vừa rồi không nói vạ miệng.