Lăng Không Tam Kiếm

4/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vào một đêm, trên một đỉnh núi nọ, có một cuộc hẹn ấn chứng võ công của năm tên đại ma đầu Hắc đạo Tam Tuyệt Nhị Quân. Khi cuộc chiến dần về kết thúc thì Thiên Mục Kỳ Tăng một trong Tam Kỳ xuất hiện g …
Xem Thêm

Chương 20: Gai góc khắp nơi
Y Dư Huy với Lãnh Như Băng thấy Xích Mi Ma Quân với Vân Thái thư sinh bỗng xuất hiện đều kinh ngạc hết sức, nhưng chúng nghe lời không tiết lộ chuyện này cho một ai hay biết.

Còn mười tên môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân đột nhiên thấy Xích Mi Thần Quân với Vân Thái thư sinh xuất hiện, hình như đã không sao nhịn được, loan truyền tin tức ấy dần ra.

Y Dư Huy không giấu diếm Lôi Vân và đã nói cho chàng biết Xích Mi với Vân Thái đã xuất hiện, đồng thời y cũng dẹp dã tâm của y sang bên luôn.

Lôi Vân hay tin Xích Mi Ma Quan với Vân Thái thư sinh xuất hiện, rất lấy làm kinh hãi. Nguyện vọng trả thù của chàng đã dẹp sang một bên bây giờ nổi lên tiếp, nhưng bề ngoài chàng vẫn làm thinh chỉ trao lệnh phù của Vân Thái môn cho Lãnh Như Băng thôi.

Từ ngày hôm Lôi Vân lên ngôi Thiên Hạ Lục Lâm Minh Chủ, thì dưới chân núi Vân Mộng đã có hơn hai mươi người ngựa, những người đó đều là những thiếu niên trẻ tuổi, họ đem theo mệnh lệnh truyền đi khắp nơi.

Đó là lần đầu tiên Lôi Vân đã truyền lệnh cho các thuộc hạ mệnh lệnh số một ấy của chàng là cấm thiên hạ lục lâm đồng đạo trong một tháng trời không được cướp bóc hay gϊếŧ chóc một ai cả, nếu ai trái lệnh sẽ bị cực hình...

Trước khi Xích Mi Ma Quân với Vân Thái thư sinh chưa xuất hiện, mà Lôi Vân truyền lệnh này đi thể nào cũng bị vô số người phản đối, còn Xích Mi Ma Quân ở trước mặt Y Dư Huy cho việc Lôi Vân lên làm Minh chủ của năm môn phái không có vẻ gì là kinh ngạc cả, như vậy có khác gì là y đã thừa nhận Lôi Vân là đệ tử của Tam tuyệt Nhị quân không?

Tuy tin tức này không bị tiết lộ ra bên ngoài, nhưng môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân ai ai cũng biết hết, tất nhiên không một ai phản đối chuyện này cả.

Trong việc đó phải có khá nhiều điểm nghi ngờ, nhưng môn hạ của Tam tuyệt Nhị quân có ai dám ngờ là Xích Mi Ma Quân với Vân Thái thư sinh vừa xuất hiện đó là Cổ Thất Đình với Phong Tề Giao giả dạng.

Còn Lôi Vân thì đã quyết định thầm :

- Ta vẫn phải thăm dò xem nguyên nhân cái chết của ông ta. Xích Mi Ma Quân với Vân Thái thư sinh xuất hiện, đủ thấy Tam tuyệt Nhị quân vẫn chưa chết. Ta lại phải rời khỏi núi để đi kiếm Tam tuyệt Nhị quân nhưng trong một tháng trời, ta vẫn còn là Minh chủ của thiên hạ lục lâm, ta không thể tạo nên sát nghiệp, ta phải ra lệnh cho thiên hạ lục lâm trong một tháng không được gϊếŧ chóc cướp bóc gì hết...

Đồng thời, chàng lại ra hiệu cho hai chị em Mỹ Xú La Sát xuống núi, nhiệm vụ của hai nàng là thị sát khắp nơi xem các nhân vật lục lâm có đâm gϊếŧ người cướp của hay tầm thù chém gϊếŧ lẫn nhau không? Nhưng giang hồ đã bắt đầu hỗn loạn, sôi sùng sục như dầu sôi trong chảo vậy, thì Lôi Vân làm sao mà ngăn trở nổi? Tuy vậy, bất cứ sao, mệnh lệnh của chàng cũng đã lan tràn khắp mọi nơi trên giang hồ rồi, và cách nhân sĩ võ lâm thấy chàng ra lệnh ấy, ai ai cũng phải kinh ngạc...

Lúc ấy đang là lúc đêm khuya, sao trên trời thưa thớt chiếu xuống rừng núui như một làn sương mù mõng bao trùm, càng làm cho cảnh vật u uất thêm.

Đột nhiên trên đỉnh núi cao vót có một cái bóng đen nhanh như sao sa phi xuống, chỉ trong nháy mắt đã tới dưới chân núi. Trong bóng tối, nhờ có chút ánh sao trăng, người ta vẫn có thể lờ mờ trông thấy được người đó mặc áo xanh, lưng đeo trường kiếm, tay cầm một cái bọc hình dài như gói hành lý, trông hình dáng ấy có vẻ du hiệp đường xa.

Người đó đứng ở dưới chân núi nhìn ngược lên trên đỉnh núi ngẫm nghĩ giây lát rồi khẽ lẩm bẩm nói :

- Trong một tháng sau ta vẫn có thể quay trở lại! Lúc ta trở lại vẫn còn là Lục Lâm Minh chủ, tiếp tục ra lệnh cho nhân vật lục lâm không được gϊếŧ người cướp của...

Bỗng có một tiếng rú quái dị rất bén nhọn nổi lên và từ trên ngọn núi vọng xuống, người đó tức Lôi Vân, giật mình nghĩ bụng :

- Nguy tai!...

Rồi chàng bỗng như một cái bóng ma, lẻn ngay vào sau một thân cây cổ thụ ẩn núp. Chỉ trong nháy mắt đã có một cái bóng đen khác nhanh nhẹn phi xuống chỗ chàng vừa đứng vừa rồi. Chàng đã trông thấy rõ mặt của người đó, trong lòng hơi tức giận và hậm hực nghĩ thầm :

- Không hiểy y xuống đây định giở quỷ kế gì ra thế?

Thì ra ngươi đó chính là Y Dư Huy mà đã định ám hại Lôi Vân từ lâu.

Y Dư Huy đứng nhìn quanh một vòng rồi khẽ gọi :

- Đại ca, tôi là Y Dư Huy đây!

Lôi Vân liền nghêng ngang bước ra, Y Dư Huy trông thấy chàng mặt lộ vẻ hớn hở, vừa cười vừa nói :

- Đại ca định đi xa đấy à?

Lôi Vân cười khẩy đáp :

- Phải! Y đường chủ có việc gì cần không?

Y Dư Huy vừa cười vừa nói tiếp :

- Vết thương ở trên vai của đại ca chưa lành mạnh hẳn, sợ đi xa không tiện chút nào, nên đệ đã đem thuốc đến cho đại ca...

Lôi Vân nghe những lời của Ngô Đình Ngọc dặn bảo, chàng liền biến sắc mặt giận dữ đáp :

- Khỏi cần! Thuốc của Đường chủ là Du Ty Thiết Cốt Phấn phải không?

Y Dư Huy nghe tới Du Ty Thiết Cốt Phấn mặt liền biến sắc, mồ hôi lạnh toát ra ngay, hoảng sợ trả lời :

- Xin đại ca đừng có đa nghi như thế... lần này thuốc của tiểu đệ đem tới là thứ thuốc cứu chữa thương tích thật sự!

- Tội mưu hại Minh chủ sẽ phải chịu hình phạt như thế nào? Hừ! Vì ta chưa có thì giờ cứu xét tới, bằng không ngươi đã bị gϊếŧ từ lâu rồi!

Y Dư Huy nghe tới đây sắc mặt nhợt nhạt, người run lẩy bẩy, nhưng y vẫn là người đa mưu lắm kế, nên y vẫn cố làm ra vẻ không có gì mà lớn tiếng cười rồi nói :

- Đó chỉ là do đại ca đa nghi đấy thôi, tại hạ xưa nay vẫn được tiếng là Thiết Cốt, bất cứ làm việt gì cũng vậy dám và cũng dám buông tay ngay. Phải, trước kia tại hạ đã dùng Thiết Cốt Phấn thay linh dược để tặng cho đại ca thực, sở dĩ tại hạ làm như thế là vì hãy còn nghi ngờ thân phận và địa vị của đại ca. Nhưng từ khi Xích Mi Thần Quân hiện thân đến giờ và có nói rõ đại ca là truyền nhân của Thần Quân, nên tại hạ không còn nghi ngờ thân phận và địa vị của đại ca. Tại hạ tới đây là muốn nói rõ chuyện ấy để đại ca hiểu, đồng thời đem Ngũ Phụng Ngọc Lê Hoàn của Thần Quân chế luyện, nghiền thành bột để đem đến cho đại ca chữa vết thương.

Lôi Vân nghe nói càng nghi ngờ thêm nghĩ bụng :

- “Xích Mi Ma Quân đã nhìn nhận ta chính là người truyền nhân của y, thế này thì lạ thực...”

Vì thế mà ý niệm tìm kiếm Tam tuyệt Nhị quân của chàng lại càng nồng hậu thêm.

Y Dư Huy khéo thay đổi thái độ và tính nết thực, y vẫn ung dung tươi cười nói :

- Đại ca nên tin tưởng ở tại hạ. Thuốc này không phải là Thiết Cốt Phấn đâu. Đại ca thử nghĩ xem, đù Y mỗ có táo gan đến đâu cũng đâu dám hãm hại đại ca như thế. Chả lẽ đệ lại không sợ thiên hạ lục lâm kết án hay sao? Dù tại hạ có dám táo gan hãm hại đại ca đi chăng nữa, thì thử hỏi khi Thần Quân xuất hiện, thì tại hạ sống sao được?

Nói xong, y làm ra vẻ hết sức nịnh nọt và ân cần tiến lên móc túi lấy ra một cái lọ ngọc nho nhỏ màu xanh biết ra đưa cho Lôi Vân.

Lúc này, Lôi Vân đã nghi ngờ, nên vẻ mặt của chàng rất hoảnh hốt nhưng chàng vẫn đưa tay ra lấy cái lọ ngọc của Y Dư Huy.

Đột nhiên có một tiếng thét lanh lảnh và rât đinh tai vọng tới. Tiếp theo đó có một cái bóng người như một u hồn nhảy tới phía sau. Lôi Vân giật mình quay người lại thì thấy một ông già mặc đạo bào màu xanh, sắc mặt nhợt nhạt và chỉ có một mắt. Mắt đó tia ra ánh sáng chói lọi và lạnh lùng, khiến ai trông thấy cũng phải rùng mình kinh hãi.

Y Dư Huy vừa trông thấy ông già đó đã cả mừng, đang định lên tiếng khẽ gọi, thì quái nhân một mắt đã xua tay và lạnh lùng nói :

- Dư Huy, ngươi hãy về trước, để ta ở lại đây với Lôi Vân...

Y Dư Huy thắc mắc vô cùng, đang định lên tiếng hỏi thì Xích Mi Ma Quân đã nói tiếp :

- Đi mau, đây là mệnh lệnh.

Giọng nói của y lạnh lùng và rùng rợn cực độ.

Lúc này, hình như Y Dư Huy rất hoài nghi nhưng không dám trái lệnh của Xích Mi Ma Quân, vội giở khinh công ra chạy thẳng trên đỉnh núi luôn, chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.

Lôi Vân ngắm nhìn quái nhân hồi lâu, vì chàng không biết mặt Xích Mi Ma Quân nên không biết người này giống hệt Xích Mi Ma Quân.

Chàng bỗng nghĩ tới vừa rồi Y Dư Huy đối xử với quái nhân này như thế nào, chàng đã nghĩ nghi ngay.

Xích Mi Ma Quân đang nhìn chàng, thì chàng đã lẩm bẩm tự nói :

- Người này có thể ra lệnh cho Y Dư Huy...

Nói tới đó, chàng bỗng nổi giận quát lớn :

- Ngươi là Xích Mi Ma Quân phải không?

Vừa nói chàng vừa giơ hai tay lên, mặt lộ vẻ hung ác, nhìn thẳng vào mặt của đối phương.

Tất nhiên không cần nói rõ, quý vị cũng biết người đó là Cổ Thất Đình giả dạng Xích Mi Ma Quân rồi.

Cổ Thất Đình thấy Lôi Vân không biết mặt của Xích Mi Ma Quân không ngạc nhiên chút nào, vì y đã biết tại sao Lôi Vân lại học được võ nghệ của Tam tuyệt Nhị quân rồi.

Lúc ấy, Lôi Vân bỗng thét lớn một tiếng kêu như sấm động, khiến y phải giật mình kinh hãi, nhưng mặt đeo mặt nạ nên y có kinh hãi cũng không hề lộ liễu ra bên ngoài.

Lôi Vân rất khích động và đã nghĩ tới việc trả thù của ông chàng ngay, liền quát hỏi tiếp :

- Có phải ngươi là Xích Mi Ma Quân thực không?

Cổ Thất Đình nghĩ bụng :

- Hiện giờ công lực của ta chưa chắc đã thắng nổi tài nghệ năm môn phái của y... Nếu ta xử trí không khéo, có phải công dã tràng xe cát biển đông không?

Y vừa nghĩ vừa đưa mắt nhìn mặt Lôi Vân, thấy chàng ta trợn đôi lông mày lên, sát khí nổi đùng đùng, trông thấy rất rùng rợn, nên y rất kinh hoàng và nghĩ tiếp :

- Chả lẽ, y có thù với Tam tuyệt Nhị quân chăng? Không có lẽ... không có lẽ! Y chỉ hai mươi tuổi là cùng, như vậy sao có thù với Tam tuyệt Nhị quân được?

Nghĩ tới đó, y đã cười hi hí rất quái dị hỏi :

- Lôi Vân, chắc ngươi phải sớm biết ta là ai chứ?

Nghe giọng nói của đối phương, Lôi Vân cả mừng và nghĩ bụng :

- Chắc y phải biết nguyên nhân cái chết của ông ta?

Chàng nghĩ tới đó, đã ngấm ngầm vận công lực lên và nghĩ tiếp :

- Nếu y có liên can đến cái chết của ông ta, thì đêm nay ta phải trả thù cho kỳ được mới thôi...

Chàng vừa nghĩ xong đã quát hỏi :

- Ngươi đã là Xích Mi Ma Quân, lại biết tên họ của ta, tất nhiên ngươi phải biết cả thân thế của ta.

Cổ Thất Đình liền nghĩ bụng :

- Ta biết sao được thân thế của ngươi?

Nghĩ tới đó, y sực nghĩ ra được một kế, lại nghĩ tiếp :

- Hừ, nếu ta không nhận thấy ngươi còn có giá trị để cho ta lợi dụng thì ta đã dùng chưởng gϊếŧ chết ngươi rồi...

Y nghĩ tới việc giả danh Tam tuyệt Nhị quân là muốn được chỉ huy Thiên Hạ Lục Lâm, để thỏa mãn tham vọng của mình và bây giờ đã tới giai đoạn thành cuộc rồi, nên y rất đắc trí cười ha hả, nhưng y vẫn không quên đối phó Lôi Vân, liền cười đáp :

- Ta biết sao được thân thế của ngươi? Ngươi thử nói cho lão phu nghe xem?

Hoặc giả lão phu có thể giải quyết được hộ ngươi những cái gì cần thiết...

Lôi Vân nghe đối phương nói như thế, cảm thấy nản trí vô cùng và nghĩ bụng :

- Chả lẽ y không biết nguyên nhân cái chết của ông ta chăng?

Chàng vừa nghĩ tới cái chết của người ông, không sao nhịn được lử giận, liền trợn ngược đôi l*иg mày lên quát :

- Chả hay ngươi có biết ông của ta tại sao bị chết không? Ngươi không biết tại sao lại đưa cuốn sách da người cho ông ta?

Cổ Thất Đình có ngờ đâu thân thế của Lôi Vân lại có liên can với sự tao ngộ hiện thời của chàng và Tam tuyệt Nhị quân đã chết lớn đến như thế? Sự thật thì y không biết Tam tuyệt Nhị quân tại sao lại bị chết ở quan ngoại, vào Trung Nguyên còn muốn trả thù hộ anh y là Xích Mi Ma Quân nữa.

Cổ Thất Đình với Xích Mi Ma Quân vốn dĩ là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng việc này người trong võ lâm không ai hay biết hết.

Khi Cổ Thất Đình trông thấy năm bộ xương của Tam tuyệt Nhị quân lại tưởng họ bị Trung Nhạc Chi Chủ gϊếŧ chết. Cho nên y gặp Lôi Vân xuất hiện ở Thúy Trúc Trang, đã giở thủ đoạn ra để được gần gũi chàng, nhưng sau đó không lâu, y phát giác ngay cái chết của Tam tuyệt Nhị quân không liên can gì với Trung Nhạc Chi Chủ cả, y mới thay đổi phương trân định lợi dụng môn hạ của năm phái để thõa mãn tiếp tục ham vọng riêng tư của mình. May mắn cho y, lúc ấy y vừa gặp Lệnh Hồ Băng, nên y trả một giá thực đắc nhờ Lệnh Hồ Băng làm mặt nạ giả Trung Nhạc Chi Chủ hộ y.

Chỉ vì cái mặt nạ ấy, Lôi Vân mới bị sa ngã vào trong chốn lục lâm, nhưng nhờ cái mặt nạ ấy mà y đã giúp Trung Nguyên võ lâm tạo nên một trận công đức lớn lao.

Công đức ấy là mệnh lệnh của Lôi Vân vừa cho người truyền đi khắp mọi nơi...

Lôi Vân thấy Xích Mi Ma Quân không trả lời được, càng tức giận thêm quát tiếp :

- Hừ, ngươi tưởng không nói là có thể mặc sát được tất cả sự thự hay sao? Vì tìm kiếm nguyên nhân cái chết của ông ta, ta đã hy sinh như thế nào, ngươi tưởng tượng sao nổi?

Vừa nói tới đó, chàng đã rút kiếm ra ngay và chỉ thẳng vào cổ của Cổ Thất Đình.

Cổ Thất Đình cả kinh muốn tránh né cũng không kịp nữa. Không ngờ mũi kiếm của Lôi Vân còn cách cổ họng của Cổ Thất Đình còn hơn tấc thì chàng ta bỗng ngừng tay ngay.

Thấy thế, Cổ Thất Đình vội ngửa người và lui về phía sau hai bước, nhưng Lôi Vân vẫn đuổi theo tiếp, như bóng theo hình vậy, lúc nào mũi kiếm của hcàng cũng chỉ cách cổ của đối phương chừng hơn tấc thôi. Cổ Thất Đình kinh hoảng đến mặt mày thất sắc, nhưng mà y đeo mặt nạ nên Lôi Vân không trông thấy.

Mặt vẫn đầy sát khí, Lôi Vân lạnh lùng hỏi :

- Ngươi có chịu nói hay không?

Cổ Thất Đình giật mình kinh hãi, nhưng vì lúc này y giả dạng Xích Mi Ma Quân, nên y phải cố nén lòng sợ hãi lại, giả bộ cả cười để che lấp sự kinh hoàng đó mà hỏi lại :

- Lôi Vân, sao ngươi lại vô lý với ta như thế?

Lôi Vân thấy mặt đối phương lỳ lỳ, lạnh lùng một cách kỳ lạ, cũng phải kinh hoàng thầm. Chàng hơi suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên rung mạnh tay một cái, thần kiếm đã có tiếng kêu “veo veo” và chàng vẫn giận dữ quát :

- Nếu ngươi không nói rõ nguyên nhân cái chết của ông ta ra, thì đừng có trách ta hạ thủ vô tình.

Chàng lại khua hờ thanh kiếm qua mặt y một thế nữa.

Cổ Thất Đình chỉ cảm thấy gió mạnh phủ mặt lấn áp tới, y liền rùng mình rỡn tóc gáy. Đồng thời, y cũng tức giận không thể tưởng tượng. Y cũng giơ hai tay lên định phản công.

Lôi Vân đang rối trí liền nghĩ bụng :

- Tên tuổi của Xích Mi Ma Quân đã lừng lẫy trong thiên hạ từ hồi mười mấy năm về trước, trận đấu này thắng bại ra sao ta không thể lạc quan...

Nghĩ tới đó, chàng không dám khinh thường, và vội giở khinh công Lược Trần Túy Bộ và giở Vân Thái Kiếm Phá ra nghênh chiến.

Từ khi chàng ra đời đến giờ, chàng đã mấy lần sử dụng tuyệt nghệ của Tam tuyệt Nhị quân. Võ công trong cuốn bí kíp da người chàng đã sử dụng một cách thuần thuộc. Trong đó chỉ có một môn Nội Công Nghịch Vận Pháp là chàng chưa biết sử dụng thôi, còn thì môn nào chàng cũng thuộc lầu hết. Nhưng nghĩ đến kẻ địch là một người thuộc nhóm Tam tuyệt Nhị quân, nên chàng không dám coi thường. Vì vậy vừa ra tay một cái, chàng đã sử dụng ba thế kiếm tuyệt diệu của Vân Thái Kiếm Pháp luôn. Kiếm thế như cầu vòng, kiếm phong như vũ bảo cứ liên miên bất tuyệt lấn ác tới.

Nhất thời, kiếm thế của chàng bỗng hóa thành một trận mưa kiếm, rồi lại biến thành những vòng kiếm vô hình ở bốn mặt ám phương dồn dập tới.

Cổ Thất Đình thấy thế công của đối phương lợi hại như vậy không dám coi thường, vội lui ngay về phía sau hơn thước, thở hỗn ha hổn hễn và nghĩ bụng :

- Vân Thái Kiếm Pháp có tất cả mười bảy thế, ta chỉ làm thế nào tránh hết mười bảy thế kiếm này, thì hừ hừ, ngươi sẽ biết tay ta!

Sau khi lấy được cuốn bí kíp da người của Lôi Vân, y đã học kỹ lưỡng một lần, nên y mới biết rõ kiếm thế pho Vân Thái Kiếm Pháp này biến hóa như thế nào. Vô hình chung y đã được hên hơn người, cho nên lúc nghênh chiến y mới không bị luống cuống, nhưng dù sao y vẫn chưa thành thuộc được những thế võ ghi ở trong đó, so sánh sao được với Lôi Vân, chàng đã nghiên cứu trong năm năm trời liền?

Nhất thời không ai thắng được ai hết, nhưng như thế cũng đủ cho hào khí của Lôi Vân bồng bột rồi. Chàng liền nghĩ bụng :

- Ta dùng tài nghệ của y mà đã đấu được ngang tay với y, nếu ta sử dụng Lăng Không Tam Kiếm, thì thể nào cũng phải thắng y một cách dễ dàng...

Chỉ trong nháy mắt, hai người đã đấu với nhau được hơn ba mươi hiệp. Lôi Vân thị có kiếm pháp quái dị, bộ pháp thần kỳ nên lúc nào cũng thắng thế. Còn Cổ Thất Đình thị võ công của mình và hơi biết chút Vân Thái Kiếm Pháp và pho Lược Trần Túy Bộ nên nhất thời y còn đấu được ngang với Lôi Vân.

Nhưng đang lúc đó, bỗng đằng xa có tiếng tà áo phất phới vọng tới và trong bóng tối đã xó một cái bóng đen mãnh khảnh nhanh như điện chớp phi thân tới.

Hai người đang mãi đấu với nhau nên không ai chú ý tới, trong lúc đêm khuya lại có người đến chốn hoang vu này như thế.

Một lát sau, bóng người nho nhỏ kia đã tới gần. Người ấy hình như giật mình kinh hãi ngắm nhìn hai người một hồi rồi cất tiếng hỏi :

- Vân... sao lại ở đây?

Giọng nói của người đó rất thánh thót, đúng là giọng của một thiếu nữ.

Lôi Vân nghe thấy tiếng kêu gọi ấy cả mừng, vì thế kiếm thế mới hơi chậm lại một chút. Cổ Thất Đình rất lợi hại, thấy vậy vội múa song chưởng nhằm ngực chàng tấn công luôn.

Vì nghe thấy tiếng kêu gọi của thiếu nữ no, Lôi Vân hơi kinh ngạc ngẩn người ra, để lộ bộ ngực, nên mới bị đối phương nhân cơ hội nhằm chỗ trống của mình tấn công tới. Chàng muốn xoay kiếm để chống đỡ nhưng không kịp nữa.

Trong lúc nguy hiểm mảy may, chàng vội xoay chéo người sử dụng thế Hồ Điệp Phiên Hoa, người chàng như một con bướm lộn ở dưới bông hoa lượn lên, rất khéo léo thoát khỏi thế công của đối phương mà tung mình nhảy lên trên cao ngay.

Không ngờ, Cổ Thất Đình lại hóa chưởng thành chỉ, nhắm Đơn Điền huyệt điểm tới.

Yếu huyệt Đơn Điền là chỗ nguy hiểm nhất của thân người, nếu bị điểm trúng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Lôi Vân đang lơ lững ở trên không, làm sao mà tránh nó nổi thế công ấy, thực là nguy hiểm khôn tả.

Đang lúc thập tử nhất sinh, thì chàng bỗng nghe thấy có tiếng người thét lớn rất thánh thót, đồng thời chàng thấy đầu vai của mình bị một chiếc tay nho nhỏ khẽ đẩy, trong người liền có một sức bắn ngược trở lại. Khi nào chàng bỏ lỡ dịp may nay, vội thóp bụng nhờ sức phản khán ấy, thân hình của chàng đã hạ xuống bên dưới.

Cổ Thất Đình đang mừng rỡ, thì bỗng thấy hai ngón tay bên tay trái của mình bỗng tê tái hẳn. Y giật mình ngửng đầu nhìn, đã thấy một thiếu nữ tuyệt sắc đang tủm tỉm cười và nhìn ngang nhìn dọc hoài.

Lôi Vân ngạc nhiên khẽ kêu gọi :

- Thiếu Vân... là hiền muội đấy à? Cám ơn hiền muội đã cứu ngu huynh!

Đột nhiên, chàng phi thân tới gần và la lớn :

- Thiếu Vân, hiền muội hãy tránh sang bên, để ngu huynh phải bắt y nói rõ chân tướng ra trước đã!

Thì ra người đó chính là Song Tuyệt Nữ Triệu Thiếu Vân, đồ đệ cưng của Giang Nam Hiệp Cái. Vừa rồi nàng thấy Lôi Vân lâm nguy, liền giở tuyệt nghệ sư môn ra cứu chàng thoát nạn.

Nhưng nàng có ngờ đâu, Lôi Vân lại tiến tới gần mình, nàng định ngăn cản thì đã thấy mắt chàng tia ra hai luồng ánh sáng chói lọi.

Cổ Thất Đình đột nhiên cả giận, vội lui người về phía sau để đề phòng.

Trong lúc đối địch y vẫn không quên trố mắt lên lườm Triệu Thiếu Vân một cái và y bỗng lo âu khôn tả. Vì đấu với Lôi Vân một thời gian khá lâu, mặt đã đổ mồ hôi, khiến mặt nạ da người của y đã đổi hình, nên y mới sợ hãi như thế và nghĩ bụng :

- Nếu còn tiếp tục đấu thêm, thì chiếc mặt nạ này thể nào cũng phải rớt xuống chứ không sai...

Lúc ấy, Lôi Vân vẫn hăng hái xông lại tấn công tiếp, khiến y hoảng sợ đến mất hết hồn vía và nghĩ tiếp :

- Ta đấu với y như thế này không có lợi ích gì hết. Trong kế hoạch của ta, phải để cho y sống vì ta còn cần đến y...

Nghĩ tới đó, y đã phát giác cái mặt nạ lỏng lẻo, nên y không dám ở lại nữa, định tấn công ồ ạt hai chưởng và đang định rút lui, thì bỗng nghe Lôi Vân rú lên một tiếng thực dài, và người chàng cũng như một mũi tên nhảy ngay lên trên không.

Cổ Thất Đình đã định tâm như vậy, nên tấn công một chưởng xong chưa kịp thâu chưởng, người đã lui ra ngoài xa ba thước. Người y chưa đứng vững, đang định quay người đào tẩu, thì bên tai đã nghe thấy tiếng “Vo vo” rất khẽ. Y vội ngửng đầu lên nhìn, mặt liền biến sắc sờn lòng rơn tóc gáy ngay. Vì y thấy trên đầu đã bị một luồng ánh sáng xanh bao trùm và quay một đám mây nhẹ nhàng hạ xuống vậy.

Y càng kinh hoảng thêm, vội né người sang bên để tránh, ngờ đâu bên tai vẫn nghe tiếng kêu “Vo vo” hoài...

Y càng hoảng sợ bao nhiêu, mồ hôi càng đổ ra nhiều bấy nhiêu, mặt nạ đã xuống dần ra, và từ từ lộ ra bộ mặt thực của y ngay. Y không còn thì giờ múa chưởng chống đỡ nữa, vội dùng hai tay bịt mặt, rú lên một tiếng rất thảm khốc, rồi cắm đầu ù té chạy ngay.

Lôi Vân giở Lăng Không Tam Kiếm của Trung Nhạc Chi Chủ ra quả thực lợi hại vô cùng. Chàng đang lơ lững ở trên không bỗng cảm thấy vai bên phải đau nhức và chân khí kém sút hẳn.

Chàng kinh hãi vô cùng vội thâu kiếm thế lại nhảy xuống dưới đất mới dám thở mạnh. Chàng vừa đứng vững liền ngửng đầu nhìn theo, thấy Xích Mi Ma Quân vẫn ôm mặt đào tẩu.

Triệu Thiếu Vân thấy Lôi Vân thở hổn hển như vậy, kinh hoảng vô cùng vội nhảy tới trước mặt chàng, mặt lộ vẻ lo âu và hỏi :

- Vân... cái gì thế?

Lôi Vân mặt nhợt nhạt, đôi mắt lờ mờ lắc đầu đáp :

- Không có gì! Không có gì!

Chàng chưa nói xong đã cảm thấy đau lòng khôn tả, liền nghĩ bụng :

- Vết thương ở trên vai đã làm hại ta, bằng không ta có thể chế phục được Xích Mi Ma Quân rồi... Vết thương đã làm ảnh hưởng đến công lực của ta. Sư phụ ơi! sao sư phụ lại ác độc đến thế!

Nhất cử nhất chỉ của Triệu Thiếu Vân với Lôi Vân, Cổ Thất Đình đều trông thấy hết, nhưng vẫn không dám bỏ tay xuống mà chỉ nhìn khe tay mà nhìn Lôi Vân với Triệu Thiếu Vân.

Khi nào Cổ Thất Đình chịu bỏ lỡ dịp may này, vội quay người đi nhanh như điện chớp chạy thẳng về phía Đông liền.

Lôi Vân thấy vậy nóng lòng sốt ruột vô cùng, vội đuổi theo nhưng chàng đã cảm thấy mình mẩy tê tái và yếu ớt, liền thất thanh quát bảo Triệu Thiếu Vân rằng :

- Thiếu Vân, muội mau đuổi theo y, đừng để cho y tẩu thoát!

Thêm Bình Luận