Lang Gia Bảng

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Người dịch: Nguyễn Ngọc Hiếu Lang Gia bảng kể về Mai Trường Tô, một kẻ xuất thân giang hồ bỗng một ngày trở thành tâm điểm cho những tranh đoạt chốn cung đình nhờ lời khẳng định của Lang Gia các thần  …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 15: Quân sư bí mật
Mấy ngày nay tâm tình Dự vương rất tốt, sau khi phái Diều Hâu Xám đi điều tra, thấy mấy thuộc hạ đắc lực nhất của mình đều không dính dáng đến vụ án giấu xác dưới giếng cạn, hắn ung dung chuẩn bị tinh thần xem Thái tử sốt ruột lo âu.

Thượng thư bộ Hộ Lâu Chi Kính trẻ trung khỏe mạnh, hằng năm không biết kiếm được bao nhiêu bạc cho Thái tử mà thần không biết quỷ không hay, quả thực chính là một thần tài được Thái tử yêu quý. Bây giờ thấy vị thần tài này sắp bị giải quyết, Dự vương đúng là đang ngủ cũng bật cười tỉnh dậy, không biết đã thầm cười nhạo Thái tử bao nhiêu lần.

Hắn không ngờ cười người hôm trước hôm sau người cười, một việc phiền hà tương tự của Thái tử cũng nhanh chóng đến với mình, mặc dù tình hình còn chưa quá nghiêm trọng nhưng cũng đủ khiến hắn đau đầu, không còn tâm tình mà cười nhạo người khác nữa.

“Điện hạ! Điện hạ! Xin ngài... Nhà ta ba đời độc đinh... Chỉ có một mình nhi tử này nối dõi…” Vị quan áo tím nước mắt ròng ròng quỳ trong phòng khách phủ Dự vương chính là thượng thư bộ Lại Hà Kính Trung. Sau khi đánh chết Khâu Chính Bình, con trai Văn Viễn bá, mặc dù Hà Văn Tân con trai hắn được đám gia nô bảo vệ chạy về được đến nhà nhưng sư đi thì chùa còn đó, ngày hôm sau phủ doãn phủ Kinh Triệu đã sai người tới nhà tìm bắt.

Hà Kính Trung vốn dựa vào chức hàm quan nhất phẩm của mình, nhất quyết đóng cửa không gặp, ai ngờ gã bộ khoái bát phẩm ở phủ Kinh Triệu lại rất cao tay, một không đánh, hai không giận, chỉ cầm công văn đứng ngoài cửa Hà phủ, lớn tiếng đọc: “Phụng mệnh truy bắt phạm nhân Hà Văn Tân, tối qua phạm tội gϊếŧ người ở lầu xanh Dương Liễu Tâm rồi bỏ trốn, mời đại nhân mở cửa!” Cứ thế đọc hết lần này tới lần khác, mệt rồi liền gọi người khác đọc thay. Thấy người tụ tập trước cửa phủ ngày càng nhiều, chỉ sợ để hắn đọc tiếp thì nửa thành Kim Lăng sẽ chạy tới xem náo nhiệt, mất mặt không nói, e là còn kinh động ngự sử, Hà Kính Trung cũng chỉ có thể tạm thời chịu thua, giao gã con trai vừa khóc vừa kêu ra ngoài, đồng thời nói mấy câu đe dọa đám bộ khoái đến bắt người không được làm khó con trai mình, sau đó vội vã chạy đến phủ Dự vương van nài.

Chuyện xảy ra ở đường Loa Thi, đại bộ phận nhân thủ và mật thám Tần Bát Nhã dùng để thám thính tin tức các bên đều ở đó nên đương nhiên nhanh chóng tra rõ được quá trình xảy ra hung án rồi bẩm báo với Dự vương.

Vừa nghe nói là gϊếŧ người ngay trước mắt đám đông, thuộc về vụ án nhân chứng vật chứng chỉ ngại nhiều không ngại ít, Tiêu Cảnh Hoàn cũng cảm thấy khó giải quyết, cau mày đi qua đi lại trong phòng, sầm mặt không nói.

“Điện hạ.” Thấy vẻ mặt Dự vương không tốt, trong lòng Hà Kính Trung càng thêm sốt ruột, lại lau nước mắt. “Ti chức biết mình không biết cách dạy con, tiểu nhi quả thật đã gây ra đại họa... Nhưng mong điện hạ nể tình ti chức đã hết lòng hết sức phục vụ nhiều năm, tuổi đã quá ngũ tuần mà chỉ có một đứa con trai này, huống hồ gia mẫu cưng chiều nó như mạng sống, nếu có bất trắc, chỉ sợ gia mẫu sẽ không chịu nổi... Điện hạ, điện hạ…”

Dự vương lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, trong lòng cực kỳ bực bội. Nhưng hắn luôn luôn sử dụng thủ đoạn thi ân với thuộc hạ để mua chuộc lòng người, huống hồ từ khi gã Hà Kính Trung này đảm nhiệm thượng thư bộ Lại tới nay quả thật đã nắm rất chắc quyền nhận đuổi thưởng phạt quan chức, Thái tử dùng mọi cách mà không chen vào được. Giờ đây thấy hắn khóc lóc như vậy, nghĩ bụng thằng con trai này quả thực là tử huyệt của hắn, không can thiệp thì sợ rằng không ổn, cho nên Dự vương đành nói với giọng trách cứ: “Ngươi đúng là không chịu dạy dỗ con mình, đất kinh kỳ trọng địa, dưới chân thiên tử, sao có thể làm những chuyện điên cuồng như vậy? Nếu là đánh chết một bình dân thì còn đỡ, đằng này người bị gϊếŧ là con trai bá gia, dù hắn không làm quan trong triều nhưng tước vị tổ tông để lại vẫn còn, Văn Viễn bá cũng có quyền thượng tấu. Nếu bản vương nhất quyết bao che, không những có thể bị một vài tên ngự sử không có mắt tham tấu mà chính Văn Viễn bá cũng sẽ không chịu để yên. Nếu như chuyện này đến tai Hoàng thượng thì đối với ngươi và bản vương đều không phải chuyện tốt gì.”

Hà Kính Trung dập đầu xuống đất, khóc lóc. “Ti chức cũng biết đã làm khó điện hạ, nhưng nếu chỉ đánh chết bình dân thì ti chức sao dám đến quấy rầy điện hạ? Chính là bởi vì đánh chết người nhà Văn Viễn bá, ti chức tự biết mình không đủ sức nên mới phải đến cầu cứu điện hạ. Điện hạ cũng biết Văn Viễn bá luôn sợ phiền phức, nếu điện hạ đích thân ra mặt hòa giải thì có lẽ hắn cũng không dám không nể mặt ngài…”

“Ngươi nói dễ nghe nhỉ? Đây là một chuyện nhỏ sao? Hà Văn Tân là con trai ngươi, còn Khâu Chính Bình thì không phải con trai hắn chắc? Một khi giận dữ thì có chuyện gì mà người ta không dám làm?” Dự vương mắng một câu rồi lại trấn an. “Bây giờ ngươi cũng đừng cuống lên vội, có phải ngày mai đã xử trảm đâu, hoảng lên làm gì?”

“Ti chức sợ nha môn Kinh Triệu định án thì sẽ khó có thể lật án được...”

“Nha môn Kinh Triệu?” Dự vương cười lạnh một tiếng. “Ngươi cho rằng phủ doãn phủ Kinh Triệu thích xử vụ án này của ngươi à? Bây giờ Cao Thăng còn đang rất đau đầu ấy chứ.”

Lời này của Dự vương quả thật không sai, nếu Cao Thăng nghe thấy thì nhất định sẽ vỗ đùi kêu tri kỷ.

Đầu tiên là một vụ án giấu xác dưới giếng cạn làm Thái tử cực kỳ căng thẳng, bây giờ lại thêm sự kiện gϊếŧ người ở lầu xanh dính dáng đến tay chân thân tín của Dự vương, bây giờ người đau đầu nhất kinh thành chắc chắn chính là Cao Thăng phủ doãn phủ Kinh Triệu chức hàm chỉ có tam phẩm này.

Hà Kính Trung dùng tay áo lau mặt, cố gắng bình tĩnh lại. “Ti chức thật sự là sốt ruột. Điện hạ không biết, lúc phủ Kinh Triệu phái người tới bắt, bọn chúng không nể nang chút nào, cho nên ti chức lo lắng...”

“Đây chính là chỗ hơn người của Cao Thăng.” Dự vương lại lộ ra vẻ mặt tán thưởng. “Vụ án này một bên là ngươi, một bên là Văn Viễn bá, hiển nhiên là một vụ án có thể đến tai hoàng thượng bất cứ lúc nào. Huống hồ đây là một vụ án mạng có tang chứng rõ ràng, không có lý do kéo dài, cho nên bắt người nhất định phải dứt khoát. Nếu hành động quá chậm, ngươi giúp con trai ngươi bỏ trốn thì trách nhiệm sẽ biến thành của hắn, hắn biết giải thích với Văn Viễn bá thế nào? Bây giờ thủ phạm đã bị bắt giam, có thể xem hướng gió rồi từ từ xét xử, nếu sau này phán con trai ngươi tội chết thì việc đắc tội ngươi lúc bắt người cũng không là gì, nếu con trai ngươi được phán vô tội thì hắn thành ra có ơn với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn tính toán chuyện nhỏ này sao? Ngươi đừng tưởng rằng làm quan phụ mẫu thành Kim Lăng thì dễ dàng hơn làm thượng thư bộ Lại.”

Hà Kính Trung cũng là một kẻ lắm mưu nhiều kế, chỉ có điều chuyện liên quan đến con trai mình nên đầu óc không được tỉnh táo như mọi ngày, giờ nghe Dự vương giải thích, hắn cũng lập tức rõ ràng. Sự lo lắng ban đầu đã giảm bớt, vội khom người, nói: “Điện hạ anh minh, ti chức đúng là hồ đồ.”

“Được rồi, ngươi cũng không cần nịnh nữa. Nói thế nào thì vụ án của ngươi cũng khó, bản vương nhất thời chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết.” Dự vương xoay người lại, thấy hắn lại chuẩn bị khóc lóc cầu xin, vội phất tay. “Ngươi đi gặp Quý sư gia đi, trước hết bàn bạc xem có cách nào không, sau đó bản vương sẽ xem xét tính khả thi.”

Thấy Dự vương nói nhẹ nhàng, Hà Kính Trung mừng rỡ, vội vã khấu tạ rồi chạy sang khu tiểu viện bên cạnh tìm Quý sư gia theo lời Dự vương.

Tiêu Cảnh Hoàn là một hoàng tử có thực lực tranh chấp được với Thái tử, thủ hạ hiển nhiên có rất nhiều quân sư phụ tá. Sở dĩ hắn chỉ định Quý sư gia là bởi vì vị lão tiên sinh này vốn là một quan chức bộ Hình, sở trường nhất là xử lý các vụ kiện tụng, nói không chừng sẽ có thể nghĩ được cách nào đó.

Nghe Hà Kính Trung tường thuật lại vụ án, hai hàng lông mày đã ngả màu muối tiêu của Quý sư gia bắt đầu nhíu chặt, kết hợp với bộ mặt vốn đã nhăn nheo của lão, thoạt nhìn hết sức buồn cười. Nhưng Hà Kính Trung hiện nay thật sự là không có tâm tư nào để ý đến mặt lão mà chỉ giương mắt nhìn vẻ đầy trông mong, hai hàng lông mày kia nhíu càng chặt thì trong lòng hắn lại càng lo lắng.

Sau thời gian uống một tách trà, Quý sư gia thở một hơi thật dài, nói: “Tai họa lệnh công tử gây ra quả thật không nhỏ...”

“Điều này ta biết.” Hà Kính Trung vội nói. “Nhưng cho dù muốn cho nó một bài học thì cũng phải đợi chuyện này được giải quyết đã.”

Quý sư gia đưa tay vuốt chòm râu dưới cằm, chậm rãi nói: “Kế sách duy nhất hiện nay, nha môn Kinh Triệu cần kết án đã...”

“Cái gì?” Hà Kính Trung lập tức nhảy dựng lên.

“Hà đại nhân cứ an tâm, đừng nóng vội.” Quý sư gia đưa tay giữ lại. “Nghe lão hủ chậm rãi giải thích.”

Hà Kính Trung kiềm chế tâm tình, chắp tay nói: “Sư gia, mời nói.”

“Đầu tiên, dù phủ Kinh Triệu quản hạt trị an đế đô nhưng dù sao cũng chỉ xem như quan nha địa phương, cả đại nhân và Văn Viễn bá, phủ doãn phủ Kinh Triệu đều không đắc tội được. Phán công tử có tội, Cao Thăng dĩ nhiên không dám, nhưng phán công tử vô tội thì chẳng lẽ Cao Thăng lại dám gánh vác trách nhiệm này một mình? Nếu hắn không biết làm sao nên đành trì hoãn vụ án này thì người chịu khổ là lệnh công tử. Cho nên đầu tiên đại nhân phải nhường một bước, cho Cao Thăng có thể xuống thang, trước hết để hắn xét xử vụ án này, hơn nữa còn không thể làm khó hắn, cứ để hắn phán công tử có tội gϊếŧ người.”

“Hả?”

“Đại nhân đừng hoảng, phủ Kinh Triệu kết án không hề đáng sợ, đáng sợ là hắn kết án với bằng chứng không thể chối cãi. Đại nhân đã nhượng bộ một bước, Cao Thăng tự nhiên phải hòn đất ném đi hòn chì ném lại, vụ án dù được phán định là gϊếŧ người nhưng những bằng chứng kèm theo thì có thể làm sai lệch một chút, lời khai của nhân chứng cũng phải có những điểm sơ hở. Đến lúc đó Văn Viễn bá cũng chỉ biết phủ Kinh Triệu kết án là gϊếŧ người, còn hồ sơ cụ thể viết thế nào thì hắn không biết được. Như vậy một mặt Cao Thăng được ngài cho phép, mặt khác cũng sẽ không đắc tội với Văn Viễn bá, cho nên hắn tất nhiên sẽ không từ chối.” Quý sư gia lộ ra một nụ cười xảo trá. “Đại nhân, ngài nghĩ xem, phủ Kinh Triệu kết án gϊếŧ người, kế tiếp sẽ làm gì?”

“Bộ Hình...”

“Không sai. Hắn phải báo lên bộ Hình.” Quý sư gia dùng ngón tay gõ bàn, nói bằng vẻ vô cùng tự đắc. “Vụ án này ở trong tay phủ Kinh Triệu thì chúng ta không thể lật án. Thứ nhất là hắn không dám, thứ hai là chức quan của hắn nhỏ, cũng không thể làm được. Nhưng đưa lên bộ Hình thì khác, chưa nói quyền hạn và trách nhiệm của bộ Hình lớn hơn phủ Kinh Triệu nhiều, quan trọng nhất, nơi này là địa bàn của Dự vương điện hạ, Tề thượng thư chẳng lẽ lại không tận tâm hết sức?”

Hà Kính Trung như bừng tỉnh, vỗ đùi khen ngợi: “Quý sư gia quả nhiên là người có kinh nghiệm!”

“Vụ án này mặc dù dính dáng đến toàn đại nhân vật nhưng dù sao cũng chỉ chết một người, là án hình sự thông thường. Tề thượng thư dù muốn thì cũng không thể bắt phủ Kinh Triệu chuyển án lên trên, cho nên chỉ có thể để phủ Kinh Triệu tự kết án rồi thượng báo. Nếu vụ án báo lên là án gϊếŧ người với bằng chứng vững chắc như núi thì đương nhiên chúng ta không làm gì được, nhưng nếu là một vụ án mà cả bằng chứng và lời khai đều có sơ hở thì bộ Hình sẽ có lý do để tiến hành phúc thẩm, đến lúc đó sẽ có thể động tay động chân được, công tử được chuyển lên đây cũng có thể bớt khổ hơn một chút, đại nhân cảm thấy thế nào?”

Hà Kính Trung vô cùng cảm kích. “Kế này của sư gia rất diệu, hạ quan sẽ đi gặp điện hạ ngay để xin điện hạ nói vài lời với Tề thượng thư. Có điều bên chỗ Cao Thăng...”

“Chuyện này ngài yên tâm, Cao đại nhân hiện nay đang đau đầu vì vụ án giếng cạn, nhất định chỉ mong sao có thể ném hòn than bỏng tay này ra ngoài.” Quý sư gia cười, nói. “Sư gia của hắn bây giờ là người quen của lão hủ, lão hủ sẽ đi một chuyến giúp Hà đại nhân...”

Hà Kính Trung vội vàng thi lễ, nói: “Làm phiền sư gia! Chuyện này nếu thành, hạ quan nhất định có lễ trọng tạ ơn.”

“Đều là phục vụ điện hạ, cần gì khách khí.” Quý sư gia khiêm tốn mấy câu rồi đứng dậy tiễn khách.

Bởi vì Hà Kính Trung là tay chân tâm phúc của Dự vương nên lão cũng không dám thờ ơ, vội vã sai người chuẩn bị kiệu vải xanh đến nha môn Kinh Triệu.

***

“Quả này!” Một quả lê to hình bầu dục được đưa tới trước mặt Mai Trường Tô, thoạt nhìn bóng loáng, hết sức ngon miệng.

“Vì sao lại cho ta quả này?” Mai Trường Tô mỉm cười hỏi thiếu niên trước mặt.

“To nhất!”

“To nhất thì cho Tô ca ca ăn à?”

“Ờ!”

Mai Trường Tô liếc mắt, thấy Mông Chí ngồi bên cạnh đang bưng chén uống nước. Chàng cười thầm, lại cố ý hỏi: “Phi Lưu, ngươi nói với Tô ca ca, quả lê này có màu gì?”

“Màu trắng đậm!”

Phụt một tiếng, Mông Chí phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài, vừa ho sặc sụa vừa trợn mắt nhìn Phi Lưu. “Màu... màu gì đậm?”

Phi Lưu “hừ” một tiêng, quay mặt đi, hoàn toàn phớt lờ ông ta.

“Thực ra Phi Lưu của chúng ta là người có nhiều từ mới nhất.” Mai Trường Tô nhìn Phi Lưu bằng ánh mắt ấm áp, nhẹ nhàng vuốt tóc Phi Lưu. Dường như có thể cảm nhận được sự quan tâm của chàng, Phi Lưu hơi nghiêng người, lần nữa giơ quả lê trong tay lên.

“Phi Lưu, quả này bây giờ còn chưa ăn được.” Mai Trường Tô mỉm cười. “Đây là lê băng...”

“Lê băng...”

“Nghĩa là cho vào băng để có thể bảo quản lâu một chút, nhưng lúc ăn thì phải để nó tan băng đã, nếu không sẽ không cắn nổi.”

Phi Lưu mở to mắt nhìn quả lê trên tay trái rồi lại nhìn quả bên tay phải, cuối cùng giơ quả nhỏ hơn lên cắn một miếng và lập tức ngẩn ra.

“Không cắn được đúng không?” Mông Chí lúc này đã khôi phục phong độ cao thủ, quay người sang nói. “Phải ngâm dưới nước cho tan, mềm ra thì mới ăn được.”

Phi Lưu ngẫm nghĩ câu này một lát rồi bóng dáng hắn lập tức biến mất.

“Thực ra quả lê này không thể xem như lớn nhất.” Mông Chí lắc đầu cảm khái. “Bây giờ vật hình tròn lớn nhất trong hoàng thành có lẽ là cái đầu của Cao Thăng, phủ doãn phủ Kinh Triệu?”

Mai Trường Tô không khỏi bật cười. “Mông đại ca nói chuyện thật thú vị, cho dù không gặp phải những khó khăn này thì cái đầu vị Cao đại nhân đó cũng vẫn to hơn quả lê mà?”

Chính Mông Chí cũng không nhịn được bật cười. “Ngươi còn nói nữa à? Mang hai vụ án đau đầu như thế đến cho người ta, còn chính mình lại nhàn nhã thế này? Thấy ngươi trêu đùa Phi Lưu, ta biết hôm nay tâm tình ngươi rất tốt.”

Nơi hai người đang ngồi bây giờ là một quán trà thanh nhã, độc đáo ở phía nam thành, mặc dù quán trà nằm sát đường nhưng không hề huyên náo, mỗi phòng trà đều là một căn nhà một gian độc lập bằng trúc, trang trí rất phong cách.

Sau khi vụ án giấu xác dưới giếng cạn được báo quan, mọi người ở Kim Lăng đều biết hai chuyện.

Thứ nhất, dưới giếng ở Lan Viên có hài cốt. Thứ hai, vị danh nhân mới nổi Tô Triết đang cần mua một tòa viện.

Lan Viên đổ nát hoang tàn, lại là hiện trường hung án, đương nhiên không thể ở được, cho nên Tô Triết còn phải tìm mua một khu viện khác.

Thế là những người muốn nhân cơ hội kết giao, những người quả thật có lòng tốt giới thiệu và cả những người muốn bán được nhà cửa, đều đến mời chàng đi xem nhà, có lúc còn xếp thành hàng dài.

Có điều chàng ở trong Tạ phủ, đương nhiên những chuyện phiền toái này đều do Tạ Bật giải quyết. Ngoài lúc đi xem những khu viện do Mục thị Vân Nam và Hạ Đông giới thiệu, hôm nay là lần thứ ba Mai Trường Tô ra cửa.

“Ngươi cảm thấy tòa viện ta chọn đó thế nào?” Mông Chí tới gần một chút, hỏi.

Mai Trường Tô chậm rãi quay lại nhìn ông ta. “Lẽ nào huynh định bán tòa viện đó cho ta thật à?”

Mông Chí cười đùa. “Mặc dù có vẻ ta hơi vội vàng kết giao, nhưng ngươi quả thật cũng nể mặt ta, chịu đi cùng ta ra ngoài xem nhà.”

“Mông đại thống lĩnh có vai vế ra sao? Bất cứ ai cũng không dám không nể mặt huynh. Huynh xem, hôm nay ta nhận lời mời của huynh, Tạ Bật cảm thấy đó là chuyện quá bình thường, nếu như ta từ chối huynh thì hắn mới thấy lạ.” Mai Trường Tô cười nhạt. “Huống chi chút danh tiếng ban đầu của ta ở kinh thành đều là nhờ trận chiến giữa huynh và Phi Lưu. Mặc dù chuyện đó không phải do ta sắp xếp nhưng cũng xem như có hiệu quả bất ngờ.”

“Tiểu tử Phi Lưu đó đúng là kỳ tài, mấy ngày không gặp, dường như nó lại tiến bộ rồi. Nghe nói không lâu trước nó còn đánh bại Hạ Đông?”

“Ờ.” Mai Trường Tô thuận miệng đáp, dường như không hề để ý. “Tên tiểu tử này tâm rất tĩnh, hiển nhiên dễ nhập tâm vào võ đạo. Có điều dù sao nó cũng còn nhỏ, nội lực không đủ, nếu gặp cao thủ chí cương chí dương như huynh thì nó vẫn khó tránh khỏi thất bại.”

“Thì đã làm sao? Nó còn rất nhiều thời gian để tu luyện.” Mông Chí gõ ly trà, hỏi lại lần thứ hai: “Ngươi thấy tòa viện ta chọn thế nào?”

Mai Trường Tô nghĩ một chút, nói: “Có thể thấy là huynh chọn.”

“Nói chuyện đừng có vòng vo như vậy. Mặc dù ta không hiểu về đình đài lầu các cho lắm nhưng ta biết tâm tư của ngươi, vì vậy mới dốc hết sức tìm được nơi này cho ngươi, vậy mà ngươi còn không cảm kích.”

“Ý ta chính là như vậy.” Mai Trường Tô điềm đạm nhìn ông ta. “Mông đại ca, quả nhiên là huynh vẫn hiểu ta cần gì nhất.”

Mặc dù Mông Chí vốn có chút dương dương tự đắc, nhưng nghe chàng tạ ơn thẳng thắn như vậy lại cảm thấy ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Ta cũng biết khu viện đó quả thật hơi xấu...”

“Vườn tược nhà cửa đều phải sửa lại lần nữa, nếu không người ta sẽ thắc mắc tại sao ta chọn đi chọn lại mà cuối cùng lại chọn một tòa viện như vậy. Nhưng tòa viện này có một chỗ tốt, hơn cả chục cảnh đẹp. Mông đại ca, đúng là để huynh phải vất vả.”

“Cũng không có gì vất vả.” Mông Chí ngượng ngùng nói. “Ta chỉ tình cờ phát hiện khi đi qua đây. Tường sau tòa viện này và tường sau phủ Tĩnh vương chỉ cách nhau mấy trượng, bởi vì giữa hai bức tường này là ngòi thoát nước, không có đường đi, bốn phía lại đều là cây cối um tùm, hơn nữa cổng chính của hai tòa viện lại mở ra hai con phố khác nhau nên có cảm giác hai tòa viện này không cùng một khu, quả thật không ai để ý hai nơi này lại gần nhau như vậy. Tiểu Thù, thủ hạ của ngươi có người rất giỏi đào hầm đúng không? Sau khi ngươi chuyển đến đây thì cho đào một mật đạo nối hậu viện của ngươi với hậu viện của Tĩnh vương, cho dù hằng ngày các ngươi không qua lại công khai nhưng ban đêm hắn cũng có thể lén đi qua mật đạo đến gặp riêng ngươi…”

Mai Trường Tô chán nản nhìn vị đệ nhất cao thủ Đại Lương này, dở khóc dở cười, nói: “Mặc dù là một ý kiến hay nhưng huynh có thể đừng học cách dùng từ của Phi Lưu hay không? Cái gì gọi là gặp riêng?”

“Thì đại để là thế mà.” Mông Chí nghĩ một chút, lại hỏi: “Bây giờ ngươi còn không có ý định tỏ thái độ rõ ràng à? Chuyện của quận chúa lần trước, Thái tử sớm muộn cũng sẽ biết là do ngươi phá hoại. Hắn không phải người độ lượng, rất có thể sẽ dùng thủ đoạn nào đó để trả thù, ta thấy ngươi vẫn nên giả bộ nghiêng về phía Dự vương, dù không cần hắn ngầm bảo vệ thì ít nhất cũng không cần hai mặt thụ địch?”

“Huynh yên tâm, bây giờ bọn chúng đều rất bận, còn chưa thể trả thù ta được.” Một nụ cười lạnh hiện lên trên mặt Mai Trường Tô. “Vẫn thường nghe nói chỉ phòng thủ thì nhất định sẽ bại, Dự vương đã mượn vụ giếng cạn tấn công thượng thư bộ Hộ Lâu Chi Kính, Thái tử tất nhiên cũng sẽ nhìn chằm chằm vụ án của Hà Văn Tân. Ta nghĩ... Hà Kính Trung nhất định sẽ tìm cách đưa vụ án gϊếŧ người của con trai hắn lên bộ Hình xét xử.”

“Bộ Hình là thiên hạ của Dự vương, Thái tử có thể can thiệp được sao?”

“Dự vương quả thật có lợi thế ở đó, nhưng vụ án của Hà Văn Tân thật sự là quá trắng trợn, Văn Viễn Bá rất giận dữ, bộ Hình muốn động tay động chân cũng không dễ dàng.”

Mai Trường Tô bình ổn lại tâm tình, đưa tay ra hiệu cho Thập Tam tiên sinh đến gần vài bước, ngẩng đầu nói với Mông Chí: “Mông đại ca, vị Thập Tam tiên sinh này là người cũ trong Lâm phủ của ta, sau này ở thành Kim Lăng, còn nhờ Mông đại thống lĩnh chiếu cố nhiều hơn.”

Mông Chí hiểu rõ ý chàng, gật đầu nói: “Diệu Âm phường đúng không? Ta nhất định sẽ để ý.”

“Vậy thì đa tạ đại ca trước.” Mai Trường Tô khẽ cười một tiếng. “Mông đại ca đi ra cũng lâu rồi, tiếp theo bọn ta cần bàn bạc một số chuyện không tuân thủ vương pháp, đại thống lĩnh tránh một chút có lẽ tốt hơn.”

Mông Chí “hừ” một tiếng, nói: “Ta cứ muốn nghe chuyện cơ mật của ngươi đây, ngươi làm gì ta?”

Mai Trường Tô chậm rãi cúi đầu không nói gì, một lúc lâu sau mới nói: “Lúc cần thiết, ta sẽ lợi dụng sức mạnh của huynh không hề khách khí, nhưng dù thế nào thì ta vẫn hy vọng huynh chỉ giúp ta làm những chuyện không nguy hiểm, dù sao thì huynh đạt được địa vị hiện nay cũng thật sự không dễ...”

Mông Chí yên lặng nhìn chàng. “Ngươi muốn nghe lời nói thật chứ?”

“Mông đại ca...”

“Ta quả thật rất coi trọng địa vị và thân phận của mình hiện nay, nếu ngươi không trở lại, những thứ này đúng là rất quan trọng đối với ta.” Ánh mắt Mông Chí rất kiên định, hoàn toàn không có một chút dao động nào. “Nhưng mà, Tiểu Thù, ngươi đã về rồi, bây giờ có tránh cũng không tránh được nữa.”

Mai Trường Tô nhắm mắt lại, đến lúc mở ra thì ánh mắt đã trong như nước, thậm chí không còn nhìn Mông Chí nữa mà quay sang nói với Thập Tam tiên sinh: “Thập Tam thúc, chuyện ta nhờ đó, thúc đã tra rõ được chưa?”

“Đã tra rồi.” Thập Tam tiên sinh cung kính nói. “Tần Bát Nhã ở Hồng Tụ Chiêu là đệ tử của công chúa cuối cùng của Hoạt tộc bị diệt quốc ba mươi năm trước, là người Dự vương rất tín nhiệm. Thập Tam đã tra ra tổng cộng có cơ thϊếp của mười lăm vị triều thần đều là thủ hạ của ả, đây là danh sách... Mạng lưới tình báo của ả cũng thật là kín đáo, có điều Cung Vũ đã thành công sắp đặt nhân thủ của chúng ta vào trong mạng lưới của ả, chỉ cần tiểu chủ nhân hạ lệnh, Thập Tam có lòng tin có thể phá hủy thế lực của Tần Bát Nhã.”

Mông Chí cau mày, nói: “Thông qua cơ thϊếp để giám sát triều thần, thủ đoạn của Dự vương thật sự nhiều hơn Thái tử.”

“Huynh cho rằng Thái tử thì ít à?” Mai Trường Tô liếc nhìn ông ta, lại quay đầu, nói. “Tạm thời không cần động đến Tần Bát Nhã vội, có một số thông tin ta không tiện trực tiếp nói với Dự vương, còn phải phiền ả làm thay. Thúc trở về thương lượng với Cung Vũ một chút, ở đây ta có hai tin tình báo quan trọng, hai người nghĩ cách để Tần Bát Nhã phát hiện được.”

“Xin tiểu chủ nhân nói rõ.”

“Một, Huyền Kính sứ Hạ Đông bị đuổi gϊếŧ trên đường về kinh, mọi người đều cho rằng là Khánh quốc công sai khiến, thực ra không phải như vậy. Đám sát thủ tử sĩ đó là người của Thiên Tuyền sơn trang, do trang chủ Trác Đỉnh Phong trực tiếp sai khiến. Hai, phu thê nhà họ Hồ vào kinh cáo trạng rõ ràng là tuổi già sức yếu, vậy mà vẫn tránh thoát được thế gia sai người đuổi gϊếŧ suốt bốn châu, tiến vào ranh giới Giang Tả, nguyên nhân không phải là họ may mắn gặp được một vị nghĩa sĩ mà là còn có người khác âm thầm bảo vệ. Mai Trường Tô dừng lại một chút, khóe miệng mím chặt. “Những người bí mật bảo vệ họ vào kinh cáo trạng cũng chịu sự sai khiến từ Thiên Tuyền sơn trang.”

“Hả?” Mông Chí ở bên cạnh nghe mà không hiểu ra sao, biết rõ là không nên hỏi nhưng vẫn không nhịn được. “Thế là thế nào?”

“Chỉ nhìn vào hai tin tức mâu thuẫn nhau này thì mọi người sẽ rất khó hiểu.” Mai Trường Tô cười, nói. “Để ta giải thích cho huynh nghe. Vừa nhắc tới nhà họ Trác ở Thiên Tuyền sơn trang, huynh sẽ nghĩ đến ai trong triều?”

“Đương nhiên là Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc. Từ khi hai nhà này có chung một con trai thì quan hệ đã trở nên rất thân thiết.”

“Trác Đỉnh Phong vốn là người giang hồ, hắn nhúng tay vào chuyện này, nhất định là do Tạ Ngọc nhờ vả. Huynh nghĩ xem, Tạ Ngọc thông qua nhà họ Trác hộ tống hai phu thê già vào kinh kiện Khánh quốc công, có phải cảm thấy rất quái không?”

Mông Chí trầm ngâm nói: “Đúng vậy... Mặc dù Tạ Ngọc mặt ngoài trung lập, nhưng thế tử của hắn là Tạ Bật rõ ràng đang theo phe Dự vương. Tại sao nhà họ Tạ lại đưa người vào kinh kiện Khánh quốc công, người được Dự vương rất coi trọng? Trừ phi...” Mông Chí lại hít một hơi, trong lòng đột nhiên sáng tỏ. “Trừ phi Tạ Ngọc trên thực tế là người của Thái tử!”

Mai Trường Tô mỉm cười, nói: “Vụ án chiếm đất ở Tân Châu cũng không khó tra, cho dù là một người bình thường cũng có thể tra rất dễ dàng. Đáng tiếc Hoàng thượng lại phái Hạ Đông đi, kết quả nàng ta không chỉ điều tra rõ đầu đuôi vụ chiếm đất mà còn vô tình tra được người âm thầm hộ tống phu thê nhà đó vào kinh là do Trác Đỉnh Phong phái tới. Cũng giống như huynh, đương nhiên Hạ Đông cũng lập tức liên tưởng đến Tạ gia, đương nhiên cũng phát hiện Tạ Ngọc thực ra là người của phe Thái tử. Nhưng lúc này Tạ Ngọc còn muốn duy trì cục diện bắt cá hai tay tốt đẹp hiện nay, để không cho Dự vương biết vai trò của hắn trong vụ án chiếm đất, hắn đành phải đập nồi dìm thuyền, muốn diệt khẩu Hạ Đông trước khi nàng ta về kinh.”

Mông Chí cau mày, thở dài, nói: “Thực ra hắn hoàn toàn không cần làm như thế...”

“Không sai, thực ra hắn hoàn toàn không cần làm như thế...” Ánh mắt Mai Trường Tô trở nên thâm trầm. “Bởi vì Huyền Kính sứ luôn không can thiệp trực tiếp vào tranh chấp bè phái, cho dù Hạ Đông có biết thì nàng ta cũng sẽ không nói ra... Tạ Ngọc dính vào vụ này, người trong cuộc u mê, nhất thời không nghĩ ra điểm này...”

“Bây giờ Hạ Đông biết Tạ Ngọc là người đứng sau màn ám sát nàng ta chứ?”

“Biết…”

“Lại là ngươi nghĩ cách nói với nàng ta đúng không?” Mông Chí cười hì hì.

“Cho dù ta không nhắc nhở thì chính nàng ta cũng sẽ tra ra được.”

“Đúng là kỳ lạ, Hạ Đông đã biết là Tạ Ngọc muốn gϊếŧ người diệt khẩu, vậy tại sao nàng ta đã về kinh lâu như vậy mà vẫn không nói nửa chữ? Việc này không hợp với tính khí nóng nảy không bao giờ chịu thua thiệt của nàng ta.”

Mai Trường Tô than nhẹ một tiếng, buồn bã nói: “Vốn ta cũng hy vọng Hạ Đông nói ra trước, sau đó suy nghĩ kĩ lại mới hiểu vì sao nàng ta ngậm miệng không nói...”

“Ngươi biết nguyên nhân?”

“Năm đó Niếp Phong chết trận, người hộ tống thi thể đã tổn hại của huynh ấy về kinh giao cho Hạ Đông chính là Tạ Ngọc... Vì ân tình này, Hạ Đông sẽ tha cho hắn một lần...”

Mông Chí cảm thấy trong lòng nặng nề, đau đớn, mặc dù ông ta biết kết cục thê thảm năm đó nhưng tình hình cụ thể rốt cuộc là như thế nào thì ông ta vẫn không rõ, cũng không dám hỏi. Lúc này nghe Mai Trường Tô nhắc tới Niếp Phong, mặc dù giọng chàng vẫn lạnh nhạt, vẻ mặt chàng vẫn bình tĩnh nhưng không biết vì sao, Mông Chí lại cảm thấy sợ hãi vô cớ, dường như vừa nhìn xuyên qua một lớp màn che, nhìn thấy một góc kinh khủng của địa ngục, hình ảnh vừa hiện lên rõ ràng, ông ta lại không dám nhìn nữa.

“Hạ Đông đã không chịu nói thì để ta nói vậy” Mai Trường Tô vẫn bình thản, hình như tâm tình không hề rung động. “Cuộc sống hai chân đạp hai thuyền của Tạ Ngọc thật sự thoải mái, đáng tiếc là sắp phải kết thúc rồi. Hắn đã lựa chọn Thái tử thì ta phải cho Dự vương biết, trong số những kẻ địch hắn cần đối phó còn có một vị trụ cột triều đình không thể buông tha như vậy...”

Mông Chí nặng nề gật đầu. “Tên Tạ Ngọc này thật sự là tâm cơ kín đáo. Có điều, Tiểu Thù, ngươi chỉ đưa hai tin tức này ra ngoài thì Dự vương có hiểu được không?”

“Huynh yên tâm.” Mai Trường Tô cười khẽ. “Vị Tần cô nương kia thông tuệ vô song, tâm tư tinh tế, rất giỏi sử dụng lượng tin tình báo ít ỏi để phân tích ra kết luận chính xác nhất, đối với ả thì hai tin tức này đã đủ rồi. Đáng tiếc ả lại chọn Dự vương để thực hiện dã tâm của mình, nếu không thì cũng là một nhân tài hiếm có.”

“Còn nói thế nữa? Ả có thông tuệ đến mấy thì giờ đây chẳng phải vẫn bị ngươi tính toán sao?”

Mai Trường Tô lắc đầu, nói: “Ả ở ngoài sáng, ta ở trong tối, ngay cả nhất thời thắng lợi thì ta cũng không dám quá mức tự đại.” Nói xong chàng lại quay sang dặn dò Thập Tam tiên sinh vẫn cung kính chắp tay lắng nghe: “Khi tiết lộ tin tức cũng phải cẩn thận, tiết lộ bao nhiêu và thời cơ tiết lộ đều rất quan trọng. Tần Bát Nhã cực kỳ thông minh lanh lợi, nhất quyết không thể khinh thường.”

“Vâng.” Thập Tam tiên sinh cúi đầu nói. “Thập Tam nhất định không nhục mệnh.”

“Tốt.” Mai Trường Tô có vẻ đã hơi mệt, đứng dậy. “Nếu có chuyện gì cứ liên lạc với ta bằng phương thức cũ. Mời Thập Tam thúc về đi!”

Thập Tam tiên sinh khom người thi lễ, lui lại vài bước, chợt nhớ ra chuyện gì đó, lấy một chiếc túi thêu hoa từ trong lòng ra, hai tay đưa lên. “Tiểu chủ nhân đến nơi kinh thành hổ sói này nhất định sẽ ngủ không ngon, đây là an miên hương do Cung Vũ điều chế mất mấy tháng trời, biết hôm nay ta đến gặp tiểu chủ nhân nên nhờ ta mang đến. Mong tiểu chủ nhân không chê tấm lòng của nàng, trước khi ngủ đốt một mảnh sẽ có thể ngủ ngon hơn.”

Mai Trường Tô lẳng lặng đứng, trên khuôn mặt trắng nhợt không nhìn ra có rung động gì, nhưng sau khi im lặng một lát, chàng vẫn chậm rãi đưa tay nhận lấy chiếc túi, không thèm nhìn mà cất vào trong tay áo, thản nhiên nói: “Tốt, tạ ơn Cung Vũ một tiếng giúp ta.”

Thập Tam tiên sinh thi lễ lần nữa rồi rời khỏi gian nhà trúc, nhanh chóng biến mất giữa rừng trúc đầy sương mù.

Thêm Bình Luận