Trong triều căn bản tìm không thấy cái tên Chung Kỳ Vân này.
Người này giống như những gì hắn vừa nói vậy, hắn là Trần Hướng, người huyện Cẩm Xuyên, cha mẹ, ông bà, thậm chí mấy đời trước cũng chỉ là nông hộ ở Cẩm Xuyên, không có một chút bối cảnh gì.
Nhưng làm gì có tên ăn xin nào miệng lưỡi lưu loát như vậy, thậm chí so với Vu Văn Quảng lăn lộn trong quan trường còn có thể ăn nói khéo léo hơn?
Chẳng qua những thứ này đều không quan trọng, chỉ cần có thể giúp y một tay, là Chung Kỳ Vân hay là Trần Hướng đều không quan trọng.
Nghĩ tới đây, Tạ Vấn Uyên chỉ thấy Vu Văn Quảng phía bên kia mặt trắng lại xanh, xanh lại trắng, trợn mắt nhìn Chung Kỳ Vân.
“Ngươi!" Vu Văn Quảng mặt trắng bệch:" Ngươi ăn không nói có!”
“Không phải đại nhân cũng là ăn không nói có sao? Chuyện còn chưa xảy ra, vậy mà đã kết luận ta sẽ làm Ngô lão tú tài tức chết, sẽ làm Tạ đại nhân cùng Đương kim Thánh thượng hổ thẹn.”
Vu Văn Quảng hít sâu một hơi, biết không nên lại cùng người này cãi nhau, lập tức nói với Tạ Vấn Uyên: "Tạ đại nhân, không cần lại cùng người này phí nhiều công phu miệng lưỡi. Bây giờ hạ quan đã hiểu được, hắn chính là muốn kéo dài thời gian, biết chính mình không thể sống nổi, liền muốn kéo người khác cùng hắn chịu chết! Với kẻ tội đồ này, trăm triệu lần không thế lơi lỏng cảnh giác được, thua đại nhân.”
“Vu đại nhân tạm thời ngồi xuống đã." Tạ Vấn Uyên từ chối cho ý kiến, chỉ nói:" Để ta hỏi hắn vài câu trước.”
Vu Văn Quảng đang muốn nói thêm gì nữa, Tạ Vấn Uyên thản nhiên nhìn qua, gã ta đã sợ tới mức không dám nói gì, hốt hoảng đáp ứng.
“Ngươi nói ngươi tên là Trần Hướng?”
“Đúng vậy." Chung Kỳ Vân gật đầu.
“Vậy ngươi bị bắt khi nào?”
“Ta không nhớ rõ.” Quả thật Chung Kỳ Vân không rõ nguyên thân Trần Hướng bị bắt vào lúc nào, chỉ đại khái phỏng chừng đến một khoảng thời gian: "Ước chừng mùng mười tháng bảy ạ?”
"Mùng mười tháng bảy..." Chủ bộ bên kia đáp: "Đó là ngày phán lệnh của Chu Hữu Linh ở phủ Thục Châu được hạ, khi đó hắn hẳn là bị giam giữ ở địa lao phủ Thục Châu chờ đưa vào kinh phúc thẩm."
“Ai có thể làm chứng?”
“Tù nhân ở trong đó đều có thể làm chứng, người biết Trần Hướng ta cũng có thể làm chứng ta biến mất bao lâu.”
Tạ Vấn Uyên gật đầu, lại nhìn Chung Kỳ Vân, hỏi: "Ngươi có biết, nếu là ngươi ở trong công đường có một câu nói dối, đến lúc đó sẽ không phải là chém đầu đơn giản như vậy nữa hay không?”
Chủ bộ lại bổ sung: "Theo luật, lúc phúc thẩm nhiễu loạn công đường, nhiễu loạn nghe nhìn, tội thêm một bậc, nên phán hình phạt ngũ mã phanh thây.”
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đường trong ngoài đều truyền đến tiếng thổn thức.
Chẳng qua người đang quỳ trên mặt đất lại không có một tia sợ hãi.