“Tiểu nhân chỉ là một thảo dân, xin cơm mà sống, Chu gia ở Cẩm Xuyên hoành hành bá đạo như thế, sao ta có thể chống lại? Chu gia quyền thế rất cao, người huyện Cẩm Xuyên chỉ biết dựa vào rèn sắt mà sinh sống, lại không biết vì sao những vị đại nhân quyền cao chức trọng kia thân cận với Chu gia như thế. Ta đi xin cơm lúc nào cũng nhìn thấy rất nhiều đại nhân ra vào Chu gia. Mặc dù ta không thể nói chuyện, nhưng cũng coi như tai mắt đều bình thường, chuyện Chu Hữu Linh phạm tội ta cũng nghe nói. Chỉ là...... chỉ là...... Là tiểu nhân làm sao cũng không nghĩ tới bọn họ lại trói ta, để cho ta trở thành kẻ chết thay cho Chu Hữu Linh kia!”
“Tên này nói bậy.” Tư Mã Thục Châu tòng quân Vu Văn Quảng lúc trước bị dọa không nhẹ cuối cùng cũng tìm lại được hồn phách, vội vàng tiến lên nói: "Đại, đại nhân, tên Chu Hữu Linh này quả thật là điên rồi! Ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ mê hoặc lòng người!”
“Ta có phải hồ ngôn loạn ngữ hay không, đại nhân, trong lòng ngài hiểu rõ.”
Chung Kỳ Vân nhìn Vu Văn Quảng gấp đến độ giậm chân ở phía bên kia, lại nói: "Đại nhân ngài có nhìn thấy không? Chẳng qua có người như vậy ở đó, nên trên đường đi ta không dám nói một câu, nhiều ngày nơm nớp lo sợ như vậy, đêm không thể ngủ, chỉ sợ lúc nào đó không cẩn thận, bọn họ phát hiện manh mối sẽ lấy mạng của ta!”
“Nói hươu nói vượn! Ngươi lại dám mưu toan bội nhọ bọn ta!”
Vu Văn Quảng nóng nảy, chắp tay với Tạ Vấn Uyên, nói: "Tạ đại nhân, án này rõ ràng đã tra rõ, nếu người này không phải Chu Hữu Linh, vậy ai là Chu Hữu Linh?! Trong hồ sơ án có họa sĩ vẽ hình phạm nhân, đại nhân ngài vừa nhìn liền biết hắn có phải Chu Hữu Linh hay không! Nếu không tin thì tìm một người quen biết Chu Hữu Linh đến xem, người dưới công đường đến tột cùng có phải là trọng phạm kia hay không!”
Gã ta nói tới đây, Chủ bộ liền đem bức họa đưa tới tay Tạ Vấn Uyên, Tạ Vấn Uyên cẩn thận quan sát một phen, tất nhiên y đã sớm biết bức họa này là chiếu theo Chung Kỳ Vân mà vẽ.
Nhưng mà y vẫn giả bộ đồng ý gật đầu nói: "Đúng là người trong hình, không sai.”
"Đại nhân, nếu bọn họ đã tìm người chết thay, bức họa kia tự nhiên là dựa theo ta để vẽ. Huống chi ta còn có vài phần giống Chu Hữu Linh kia, người bên ngoài có nhận ra Chu Hữu Linh hay không, ta không biết, nhưng mặc cho bọn họ tìm ai tới hỏi, ta đều không yên lòng, khó bảo đảm bọn họ đã sớm thông đồng sau lưng chúng ta rồi! Nếu đại nhân thật sự muốn tìm người tới nhận diện, không bằng gọi Ngô lão tú tài tới đối mặt phán định một câu, để xem rốt cuộc ta có phải hung thủ đã hại chết hai nữ nhi nhà ông ấy hay không! Ta nghĩ cho dù Chu Hữu Linh có hóa thành tro lão tú tài cũng nhận ra được.”
"Tên du thủ du thực này, lão tú tài kia mấy ngày nay thể lực chống đỡ hết nổi, đã sớm ngã bệnh. Bây giờ ngươi bảo ông ấy lặn lội đường xa từ huyện Cẩm Xuyên tới là có ý gì?"