"Ý của ngươi là, để cho ta giả trang thành người khác?"
Tạ Vấn Uyên đứng lên nói: "Trên công đường chớ nhắc tới ngươi là Chung Kỳ Vân, ngươi cứ giả bộ như họ hàng xa của Trần Ách Nhi là được rồi, trùng hợp thế nào lại bị người ta bắt lại. Nếu án này lật lại, ngươi bại lộ ở công đường, khi đó, trong đại lao Hình bộ ta tạm thời có thể bảo vệ tính mạng cho ngươi nhưng nếu ngươi ra khỏi lao ngục, Chu Hữu Linh chắc chắn sớm muộn gì cũng bị truy bắt đem về quy án, nếu hắn ta không sống được, Chu gia chắc chắn sẽ gϊếŧ ngươi.”
“Từ từ, ngươi có ý gì?” Chung Kỳ Vân có chút mơ hồ: "Dù sao ta ra tù cũng bị truy sát, vậy thì ta đây giả trang thành ai cũng đều khó thoát khỏi cái chết?"
“Chờ chuyện thành, đến lúc đó ta sẽ cho người giúp ngươi "giả chết", từ đó về sau trên đời sẽ không còn Trần Ách nhi cùng vị họ hàng xa của hắn nữa.”
“Ta có thể dùng thân phận Chung Kỳ Vân để tiếp tục sống?”
Tạ Vấn Uyên gật đầu, chậm rãi đi tới bên cửa sổ.
Chung Kỳ Vân nhìn người trước mặt, lẳng lặng hỏi: "Ngươi gọi ta tới chỉ vì việc này? Ngươi không nhắc nhở ta một chút, trên công đường ta nên nói như thế nào, làm như thế nào sao? Ngươi không sợ ta lâm trận phản chiến? Không sợ ta là gian tế kẻ khác tìm tới? Không sợ ta làm ngọc nát đá tan để Chu gia, Cẩm Xuyên, Thục Châu, còn có, ngươi, đều không dễ chịu?"
Tạ Vấn Uyên hơi nhướng mày: "Ngươi sẽ làm như vậy?”
Chung Kỳ Vân ngẩn ra: "Ta sẽ không.”
“Vậy còn có gì phải lo lắng.”
“Ngươi tin ta?" Chung Kỳ Vân mở to hai mắt, truy hỏi: "Ta nói ta sẽ không làm như vậy ngươi liền tin?”
Chung Kỳ Vân không tin Tạ Vấn Uyên này đối với thân phận của hắn không có hoài nghi. Nếu Tạ Vấn Uyên vốn đã biết thân thể này của hắn kỳ thật là Trần Ách nhi, vậy nhất định đã sớm điều tra qua, nhưng trước đó vài ngày, hắn lại nói với y hắn là “Chung Kỳ Vân”.
Tạ Vấn Uyên quay đầu nhìn Chung Kỳ Vân, ánh mắt phức tạp, cuối cùng vẫn nói hai chữ.
“Không tin.”
Nên điều tra y đều đã điều tra rõ ràng, chỉ cần xác định người trước mắt này không phải người của Ngụy thừa tướng, hắn là muốn làm “Trần Ách nhi” hay là “Chung Kỳ Vân” thì liên quan gì đến y chứ?
Người trước mắt này chỉ cho rằng y là vì vụ án nên mới làm như vậy, lại không biết vụ án này liên quan đên bao nhiêu chuyện, cũng không biết Trần Ách nhi vốn là một quân cờ trong tính toán của y, mà chuyện hắn không phải kẻ ngốc, không phải người câm, có thể giúp Tạ Vấn Uyên tiết kiệm bao nhiêu tinh lực, càng làm cho y không đếm xỉa tới thân phận thật của hắn.
Đơn giản dễ dàng đem thế lực ở Tây Nam của Ngụy thừa tướng nhổ lên tận gốc.
Cứu Chung Kỳ Vân một mạng, chẳng qua là thuận đường, khẽ động một ngón tay mà thôi.
Nói thật, nếu Chung Kỳ Vân ở trên công đường nói một câu bất lợi cho y, vậy hắn cũng đừng nghĩ có thể còn sống rời khỏi công đường.
Y tất nhiên là có biện pháp làm hắn kịp thời câm miệng......