Chương 30: Vào kinh

Chỉ là, hiện giờ người này truy hỏi như vậy, lại làm y cảm thấy có chút không kiên nhẫn, lại có chút khó chịu khác thường.

“Quân cờ” ngoài ý muốn này tựa hồ có chút quá mức tín nhiệm y.

Hai người đều không nói nữa, trong phòng lại lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Tạ Vấn Uyên có chút bực bội, đang muốn mở miệng bảo Chung Kỳ Vân trở về.

Nào biết Chung Kỳ Vân cũng không thèm để ý mà hỏi một câu: "Tạ đại nhân, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“... " Tạ Vấn Uyên liếc Chung Kỳ Vân, không trả lời: "Ngươi vậy mà lại vô cùng hứng thú với việc riêng của ta.”

Lời Tạ Vấn Uyên nói khiến Chung Kỳ Vân ngẩn ngơ.

Có hứng thú với việc riêng của Tạ Vấn Uyên không? Chung Kỳ Vân cảm thấy không có, một chút cũng không có.

Chỉ là hắn đột nhiên có chút tò mò mà thôi.

Tạ Vấn Uyên này hẳn là không chênh lệch với hắn nhiều tuổi lắm mới đúng, nhưng sao người ta còn trẻ như thế đã học được bình tĩnh ổn trọng như vậy, gặp chuyện còn không kinh không giận, còn có thể bày mưu nghĩ kế?

“Không, ta chỉ tò mò thôi, thuận đường nối chút giao tình với ngươi.”

Tạ Vấn Uyên không để ý tới hắn, Chung Kỳ Vân cũng không thèm để tâm, thấy Tạ Vấn Uyên không có gì cần dặn dò nữa, hắn lại mở miệng.

“Vậy thôi, đại nhân còn có chuyện gì sao? Nếu không có, ta đây trở về ngủ tiếp đây.”

“Trở về đi. "Tạ Vấn Uyên giơ tay lên, không nhìn hắn.

Chung Kỳ Vân có chút tự tìm mất mặt rời khỏi phòng, người tên Chương Hồng kia canh giữ ở ngoài cửa cách đó không xa, chờ hắn vừa ra, liền dẫn hắn đến chỗ xe tù.

Đến hậu viện, Giải Sai trông coi kia vẫn ngủ say như cũ, hắn tới tới lui lui chuyến lần như vậy, cũng không hề phát giác.

Tạ đại nhân này bản lĩnh thật không nhỏ a.

Chung Kỳ Vân thở dài một hơi, chỉ sợ Tạ Vấn Uyên đã sớm đề phòng xong mọi thứ, ngay cả mỗi một câu hắn nói ở công đường, đều nằm trong dự liệu, trong khống chế của y.

Hắn muốn sống sót trong triều đại tên Đại Vĩ này thì không chọc được vào Tạ Vấn Uyên, càng thể thân cận với y.

Chờ sau khi tính mạng được an toàn, phải cách thật xa, tiếp xúc quá nhiều không phải là chuyện tốt.

Đêm đó, Chung Kỳ Vân suy nghĩ đường đi sau này, rốt cuộc ngủ không được. Lúc trời còn tờ mờ sáng, Giải Sai kêu “Tỉnh”, hắn lại tiếp tục lên đường.

Ngoài năm mươi dặm chính là đô thành của triều đại này, thành Kinh Triệu.

Cũng chính là mảnh đất Tây An ở hiện đại, chỉ là lúc này khu vực Tây Bắc cây xanh rợp bóng, không giống bộ dáng sau này.

Kinh thành quả thật không tầm thường, còn chưa vào thành, dọc theo đường đi so với mấy ngày trước náo nhiệt hơn rất nhiều.

Chung Kỳ Vân thấy những người vào kinh dù phong trần mệt mỏi, nhưng đều ăn mặc tinh xảo, tiểu thương qua lại đông đảo, xe ngựa vận chuyển hàng hóa cũng rộn ràng nhốn nháo, từng con đường lớn rộng rãi cực kỳ náo nhiệt.