Chương 27: Sóng yên biển lặng

“Không có…” Chương Hồng trả lời: “Nhưng mà trước mắt trong kinh vẫn đang gió êm biển lặng. Nghe nói trước đó vài ngày Kim Thượng mời văn võ bá quan cùng năm gia tộc Bùi, Hồ, Trương, Chu, Lý vào kinh đón Trung thu.”

Tạ Vấn Uyên vừa nghe, không nở nụ cười.

Gió yên biển lặng?

Lúc này, mời thương gia ngũ phương vào kinh, chỉ sợ trong gió yên biển lặng lại là sống ngầm cuồn cuộn thôi!

Tuy nói sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân ở Đại Vĩ triều là thấp nhất, nhưng Bùi, Hồ, Trương, Chu, Lý năm gia tộc này vốn là hùng trụ một phương, mang tài phú thiên hạ, không nói Châu Phủ địa phương, ngay cả triều đình khi hạ lệnh cũng phải suy xét đôi chút. Vào lúc này mời năm gia tộc và bách quan vào kinh cùng một nhà đế vương chúc mừng Trung thu, đem địa vị thương nhân nâng lên một tầm cao mới.

Tạ Vấn Uyên cười.

Những năm gần đây biên cương bất ổn, man di phía Tây Bắc thường thường động tay động chân, năm trước đại quân Tây Bắc mới đánh một trận, kho lúa trong nước đang dần cạn kiệt.

Mùa hè năm nay lại thời tiết bất lợi, hai Châu Kinh, Tương lũ lụt, đồng ruộng không thu hoạch được gì, hàng ngàn hàng vạn người dân bị ảnh hưởng.

Chỉ sợ lần này Kim thượng muốn năm gia tộc này khẳng khái giúp một tay, cứu thiên hạ trong biển lửa, cũng là mượn tài lực năm nhà...

Tạ Vấn Uyên lắc đầu nhưng năm gia tộc kia có ai là người dễ thương lượng?

Đều là một đám sói ăn thịt không nhả xương, chỉ sợ đến lúc đó mất nhiều hơn được.

Chỉ là tạm thời đại cục chưa không loạn là được.

Tạ Vấn Uyên không nói lời nào, trong phòng liền yên tĩnh lại, trong lúc yên tĩnh thế này, ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến một tiếng ngáy đặc biệt rõ ràng.

Tạ Vấn Uyên ngẩn ra, đi tới trước cửa sổ, cúi đầu nhìn về phía âm thanh, cũng chính là chiếc xe tù kia đang dừng ở bãi đất trống dưới lầu. Mấy ngày gần đây ban đêm y bị khó ngủ, nhưng có một người tuy tính mạng đang treo lơ lửng nhưng lại ngủ rất ngon.

Cũng không biết nên nói thế nào về Chung Kỳ Vân này. Nếu như y đoán không sai thì mấy ngày trước, người này chuẩn bị kế hoạch chạy trốn căn bản không thế nào ngủ, mấy ngày nay, quả thực là chuẩn bị đem mấy ngày thiếu ngủ lúc đó bù trở lại.

Đây là yên tâm? Tin tưởng y sẽ không gây bất lợi cho hăn, thế nên mới yên tâm thoải mái mà ngủ ngon như thế?

Trong lòng Tạ Vấn Uyên lại cảm thấy buồn cười, kẻ này đúng là không phải người thích bạc đãi bản thân.

"Ngày mai sẽ vào kinh..." Tạ Vấn Uyên nhìn xe tù dưới lầu nói: "Ngươi đánh ngất ba Giải sai kia, đánh thức hắn, dẫn hắn đến chỗ ta."

Có một số việc, y vẫn phải nói rõ ràng với Chung Kỳ Vân.

“Vâng!”

Giấc mộng đẹp của Chung Kỳ Vân bị cắt ngang, tâm tình rất xấu.

Trong mộng, hắn ở trận chung kết Bắc Kinh dẫn đầu chém gϊếŧ, anh dũng thiện chiến.

Vô cùng thần kỳ, nơi hắn đi qua một ngọn cỏ cũng không mọc nổi. Hắn trầm mê ở trong tiếng thét chói tai của người xem, trong tiếng hoan hô khó có thể tự kiềm chế của đồng đội. Trên đài trao giải, ngón tay của hắn chỉ thiếu chút nữa đã đυ.ng tới cúp hắn hằng mơ ước kia, lại đột nhiên bị người đánh thức.