Kỳ thật ban đêm tối như vậy, muốn thấy rõ cũng không dễ dàng, huống chi dưới tình huống như vậy ngoại trừ hắn biết bản thân đang giả vờ, còn người khác nhìn thấy cái chớp mắt kia, cũng sẽ chỉ coi hắn là bị dọa sợ mà thôi, sẽ không nghĩ hắn đang giả ngu. Có lẽ chỉ là do trong lòng hắn lo lắng nhiều, Tạ đại nhân này kỳ thật căn bản cũng không nhận ra được hắn không thích hợp.
Nghĩ như vậy, mặc dù Chung Kỳ Vân vẫn còn chút lo lắng, nhưng cũng chỉ có thể lên kế hoạch mau chóng hành sự.
Thật ra, giờ phút này hắn quả thực thống hận chính mình năm đó đối với lịch sử không có một chút hứng thú nào. Hắn giả câm nhiều ngày như vậy, chỉ từ trong miệng người khác nghe được đôi câu vài lời có liên quan đến triều đại này, chỉ đoán được Thục Châu hắn vừa rời đi chính là Thành Đô hiện đại đi? Bởi vì từ khẩu âm hắn có thể nghe ra được. Nhưng đô thành "Kinh Triệu"...... Chung Kỳ Vân cũng có chút mơ hồ, trong lịch sử triều đại nào có đô thành gọi là “Kinh Triệu”? Còn Tạ đại nhân này, đến tột cùng là nhân vật nào trong lịch sử? Hoặc căn bản y chính là một người qua đường Giáp không có năng lực lưu danh trong sử sách?
Không rõ thân phận Tạ Vấn Uyên, hắn cũng không biết người Tạ đại nhân này có đáng tin hay không hoặc là rốt cuộc có nên đề phòng hay không...
Hắn không có đầu mối.
Nhưng nhìn phủ Quảng Nguyên càng ngày càng gần, trong lòng Chung Kỳ Vân lại càng lo lắng. Không dám hành động thiếu sư nghĩ, lại cũng không thể cứ nằm im chờ chết......
Không thể chờ chết như vậy, lại quan sát thêm hai ngày, nếu có địa phương nào thích hợp, hắn phải lập tức tìm cái cơ hội đào tẩu...
Cũng may trong lòng mấy tên Giải Sai kia biết hắn là Trần Ách nhi. Trước đó vài ngày, ban đêm trông coi còn chặt hơn, mấy ngày nay thấy hắn ngây ngốc, trông coi cũng không nghiêm như vậy nữa.
Lại qua một ngày, đoàn người áp giải tù nhân không thể vượt qua ngọn núi Giá Bút sừng sững trước khi màn đêm buông xuống, đành phải ngủ dã ngoại lần nữa.
Ngày mai vượt qua ngọn núi này là đến phủ Quảng Nguyên, ra khỏi phủ Quảng Nguyên vượt qua núi Đại Ba là cũng đến địa giới Hán Trung. Bên kia không có nhiều núi như vậy, đất liền bằng phẳng, có thể đi nhanh một chút, đến lúc đó không tới mấy ngày là có thể đến kinh thành.
Đất Ba Thục nhiều núi non, thời tiết lại càng âm tình bất định, đường xá nói là trèo đèo lội suối, phơi nắng dầm mưa cũng không ngoa. Ở trong núi này bị giày vò nhiều như vậy, mọi người đều mệt mỏi không chịu nổi, thấy sắp rời khỏi đất Ba Thục, trong lòng tự nhiên đều vui vẻ lên không ít.
Trong màn đêm nổi lửa, ba tên Giải Sai lấy ra một chút rượu ngon hôm qua mua ở quán trà ven đường vừa đốt lửa vừa hâm nóng, liền chạm cốc cùng lương khô.
Hôm nay trăng sao chiếu sáng khắp trời, tâm tình Tạ Vấn Uyên cũng tốt hơn không ít, thấy mấy người kia cũng không có uống rượu quá độ nên không có trách móc nặng nề.