Chương 34: Chó

Vòng eo nàng nhỏ nhắn đến mức một bàn tay có thể ôm hết nửa. Bây giờ bị ôm như vậy giống như đang ngủ trên người Dung Thanh. Nam nhân cúi đầu, xúc cảm ướŧ áŧ trên cổ nàng dần dần đi xuống, nhũ hoa dựng đứng bị người gặm cắn.

Một bên cắn, một bên dùng răng nanh nghiền làm cho nàng vừa đau vừa ngứa đến chảy cả nước mắt.

“Công chúa, muốn Nhược Nhi vào hầu hạ không ạ?”

Cùng lúc đó, giọng nói của Nhược Nhi lần thứ ba truyền đến. Lý Tĩnh Gia vẫn còn đang bị đè trên giường gặm cắn, khó chịu lại rã rời, tính khí cũng nổi lên, hướng về phía cửa quát lớn: “Giục cái gì? Đợi không được thì kêu hắn ta cút.”

Nghe thấy lời này, động tác của Dung Thanh nhẹ lại không ít, y nới lỏng răng, đầu lưỡi khẽ liếʍ nhũ hoa giống như động vật đang liếʍ vết thương.

Sau một hồi dây dưa, Dung Thanh cuối cùng cũng buông nàng ra, đi xuống giường nhặt y phục, cẩn thận mặc vào cho nàng. Khi đang thắt đai lưng, y đột nhiên đè lên cổ nàng cắn một cái.

“A...”

“Dung Thanh, ngươi là chó à?”

Mắt phượng của Lý Tĩnh Gia hiện lên một tầng hơi nước, đôi mi thanh tú hơi nhíu, đẩy y ra nhưng Dung Thanh lại cúi đầu ừ một tiếng: “Công chúa nói phải thì là phải.”

Đợi nàng sửa soạn xong thì đã qua nửa canh giờ, nàng đứng trước gương đồng nhìn dấu vết trên cổ mình, hung hăng trừng mắt về kẻ khởi xướng ở phía sau.

Bất đắc dĩ chỉ có thể đổi sang y phục có cổ áo cao hơn nhưng cũng chỉ có thể che sơ sơ.

“Két” một tiếng, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Nhan Thư Dĩnh đang đứng trước cửa, ánh mắt không hề có nửa điểm không kiên nhẫn.



“Nhan đại nhân trăm công nghìn việc mà vẫn có thời gian đến thăm ta à?” Người Lý Tĩnh Gia mềm mại như không xương dựa vào khung cửa, đứng rất gần Nhan Thư Dĩnh. Mỗi khi nàng cất tiếng, hắn ta đều có thể cảm nhận hơi thở của nàng.

Yết hầu Nhan Thư Dĩnh chuyển động, nhìn gương mặt rạng rỡ trước mặt, nhất thời căm hận nghiến răng.

Hắn ta vội vàng xử lý công việc của Đại Lý Tự khanh chỉ để đến nhìn nàng một cái, nhưng nàng thì sao? Giống hệt như người chẳng có việc gì!

“Lý Tĩnh Gia nàng...”

Hắn ta vốn muốn hỏi nàng có trái tim không nhưng sau khi nghĩ lại liền nuốt trở về.

Chỉ thấy hắn ta vươn tay ra kéo Lý Tĩnh Gia đến trước mặt mình, chỉ cách vài cm nữa là có thể ôm nàng vào lòng. Lúc này, Dung Thanh sắc mặt vẫn bình thường, thong thả từ trong phòng đi ra.

Động tác Nhan Thư Dĩnh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lý Tĩnh Gia vẫn còn đang bị hắn ta giữ chặt: “Lý Tĩnh Gia?”

Lý Tĩnh Gia không đẩy hắn ta ra mà khẽ cười một tiếng: “Làm sao? Ta cùng đại sư Dung Thanh thảo luận Phật pháp, Nhan đại nhân có chuyện gì sao?”

.........

Nhan Thư Dĩnh: Sao hắn ta lại ở trong phòng nàng?

Lý Tĩnh Gia: Liên quan gì đến ngươi.

Dung Thanh: Không nhìn thấy dấu răng à.