Chương 32: Liếʍ Huyệt (Hơi H)

Kɧoáı ©ảʍ từ từ tích lại, cuối cùng tích đến mức Lý Tĩnh Gia không chịu nổi. Nàng vô ý nhỏ giọng thở gấp, lưu lại vết cào trước ngực Dung Thanh.

Dung Thanh cũng thấy được sự thay đổi của thân thể nàng, mỗi khi y liếʍ một chút thì huyệt nhỏ trơn mềm đều sẽ chảy ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠. Động tác của y càng lúc càng nhanh, không ngừng liếʍ láp bên trong khe khịt, y còn vạch cửa huyệt ra để nghênh đón càng nhiều mật dịch.

Cửa huyệt bắt đầu hé mở giống như như mời gọi y tiến vào. Dung Thanh đỏ mắt, chóp mũi dính chất lỏng lấp lánh.

Dung Thanh đại sư thanh khiết không tỳ vết từng chút từng chút bị nhuộm thành mực tàu. Y giờ phút này nằm dưới thân nàng, không chút ghét bỏ mà liếʍ láp, cảnh tượng này vừa gợϊ ȶìиᏂ vừa cấm dục tựa như một bức họa cấm kỵ tuyệt vời.

Kẻ khởi xưởng vẫn nằm trên giường hưởng thụ, mỏng manh đến không chịu được. Lúc thì thúc bả vai nam nhân để y nhanh lên, lúc thì kêu không muốn nữa nhưng y đều nghe theo nàng dù cho nàng giày vò ra sao thì cũng đều thuận theo tâm ý nàng.

Trong sự tiến công vừa nhẹ nhàng vừa nặng nề, Lý Tĩnh Gia đột nhiên thẳng người, cần cổ thon dài trắng ngần ngửa ra sau, hoa huyệt cũng theo đó run lên.

Dung Thanh tuy là lần đầu làm chuyện này nhưng nam nhân đều là không học cũng biết. Lúc này, y không còn thuận theo ý nguyện của nàng nữa, y bắt chước động tác đút vào huyệt đạo, không kiêng nể mà cắm rút.

Đầu lưỡi dọc theo dâʍ ŧᏂủy̠, rất nhanh liền phá vỡ lỗ nhỏ chật hẹp nhưng mềm mại, hoa huyệt càng run rẩy thì phản ứng của Lý Tĩnh Gia càng lớn.

“A....”



Nàng thét một tiếng mềm mại đáng yêu, một dòng nước ấm chảy ra từ hoa huyệt, thân thể nàng mềm xuống, há miệng thở dốc.

Dung Thanh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo cà sa quý giá của mình lên nhẹ nhàng lau chóp mũi, động tác vừa thong thả lại vừa cấm dục. Đôi mắt của Lý Tĩnh Gia tựa như có lớp sương mù, ánh mắt dừng ở cự long đang dựng thẳng giữa chân y.

Y vốn định lau giúp Lý Tĩnh Gia nhưng ngón tay cầm áo cà sa hơi khựng lại, tựa như nhớ ra điều gì, y cúi mình xuống, liếʍ sạch chất lỏng vừa mới trào ra.

“A...”

Lý Tĩnh Gia kêu lên một tiếng, thẳng người dậy cầm lấy gậy thịt của y. Nhưng y đột nhiên ôm lấy nàng vào trong ngực, y phục trên giường đều bị ném đến bên giường, chăn bông êm ái phủ lên hai người.

Dung Thanh đặt cánh tay dưới cổ nàng, động tác giữa hai người vừa thân thiết lại mờ ám, da thịt dán sát nhau, cảm nhận độ ấm của đối phương.

Cự long cứng rắn vẫn còn đặt giữa hai chân Lý Tĩnh Gia nhưng Dung Thanh đã nhắm mắt lại: “Ngủ.”

“Nhưng ngươi cứng rồi!” Lý Tĩnh Gia nhìn chằm chằm, vươn tay muốn làm loạn, nhưng động tác của y còn nhanh hơn, bắt lấy ngón tay nàng cắn một cái, một tay vòng qua eo thon của nàng.