Chương 3: Xuyên không? Trọng sinh? Hiện trường NP?

"Ân~~" Trong cổ họng Nhược Khê bật ra một tiếng rêи ɾỉ, trên người đang có một người đàn ông dường như đang cố gắng cày cấy.

Xem ra tối qua cô lại uống nhiều quá rồi, tuyệt nhiên Gia Vệ không quan tâm đến bản thân cô chút nào!

"Gia Vệ, Gia Vệ!" Nhược Khê nhẹ nhàng gọi người đàn ông trên cơ thể cô với giọng điệu khó chịu. Những kɧoáı ©ảʍ lần lượt dâng lên khiến Nhược Khê cảm giác bản thân dường như sắp bất tỉnh lần nữa.

"Gia Vệ? Nghe này, con đĩ lẳиɠ ɭơ này, Doãn Lộ Trạch yêu quý của cô đang ở nơi này mà cô vẫn còn dám gọi tên người đàn ông khác!"

"Nhìn không ra nha, thật đúng là nhìn không ra, cô gái kia rõ ràng vẫn còn ŧяiиɧ, hãy kiềm chế mà làm, vừa rồi cô ta đã bất tỉnh đó."

"Đó là do thoải mái đó! Tôi còn chưa ra trận đâu. Này, tôi nói này Lạc Thiên, nhanh chóng giải quyết chuyện này rồi rời đi thôi."

...

Không đúng, tại sao lại có nhiều giọng đàn ông như vậy... Không phải Gia Vệ...

Gia Vệ... Gia Vệ? Không phải cô... đã tự sát sao...

Ah ~ ah ~~ Đây là ... chuyện gì đang xảy ra vậy...

Cô đang cùng ai làm vậy... ah...

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì vậy ... Ah~~~~

Suy nghĩ của Nhược Khê đứt quãng, cảm giác kɧoáı ©ảʍ trên cơ thể đang tước đi lý trí của cô, cô khó khăn suy nghĩ, nhưng người đàn ông trên cô đang càng ngày càng thao nhanh hơn, đưa Nhược Khê lêи đỉиɦ dụ© vọиɠ.

Cái người đàn ông tên Lạc Thiên kia rất nhanh mà bắn ra tϊиɧ ɖϊ©ḥ, anh ta thở hổn hển từ trên người Nhược Khê bước xuống.

"Không phải cậu nói bắn bên ngoài sao?" Một người đàn ông hơi cau mày nói.

Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt tinh xảo của Lạc Thiên, "Nhịn không được."

Thân thể Nhược Khê run rẩy vài cái, cùng với dụ© vọиɠ dần biến mất thì đầu óc cô cũng khôi phục tỉnh táo, cô mở mắt ra, nhưng lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho bàng hoàng, đây là một căn phòng cô chưa từng nhìn thấy qua, rất lớn và rất hoa lệ, bên cạnh giường còn có 5 người đàn ông đứng hoặc ngồi, có người cởi trần, mặc quần jean cạp trễ, vẻ mặt có chút u ám, có người thờ ơ, có người mang chút khinh thường.

Người đàn ông đang mặc quần vào bên cạnh, bọn họ dường như gọi anh ta là ... Lạc Thiên...

Nhược Khê mở to mắt nhìn tất cả những điều này, những cảnh tượng này đều vượt tầm hiểu biết của cô.

Không phải cô... đã chết rồi sao? Ngay cả khi có ai đó phát hiện và cứu cô, thì không phải đáng lẽ lúc này cô nên ở bệnh viện sao?

Chẳng lẽ ... nơi này là Địa ngục?

Thế nhưng mà để xuống Địa ngục... cũng cần cùng trai đẹp XXOO sao?

Đúng, những người đàn ông ở đây đều rất đẹp trai, mặc dù cảnh tượng có chút kỳ lạ, nhưng khí chất xa hoa trên người bọn họ đều rõ ràng, trong mắt cũng đều mang theo sự kiêu ngạo.

Có lẽ sự nghi ngờ trong ánh mắt Nhược Khê đã quá rõ ràng, một người đàn ông với vẻ mặt trêu chọc đi tới, giọng điệu ngả ngớn nhưng lời nói thì có chút thô tục nói: "Sao vậy, Tống Tư Vận, bị làm đến thất thần sao? Có phải suиɠ sướиɠ quá nên còn không thể tin được đây là sự thật sao?" Sau đó hơi hơi nghiêng đầu nói, "Thật xin lỗi, tôi cho đến bây giờ còn không cách nào nhìn thẳng mặt cô." Nhưng giọng điệu không có chút nào là áy náy.

Người đàn ông quay lưng lại với Nhược Khê và bắt đầu cởϊ qυầи, "Tiếp theo là tôi, không ai ý kiến đi."

Cởϊ qυầи, lật người Nhược Khê đang nằm ngửa thành nằm sấp, cảm giác chạm vào vô cùng êm ái, người đàn ông rõ ràng có chút tán thưởng, nhưng lời nói vẫn đầy ác ý, "Thật xin lỗi, tôi thực sự không cách nào nhìn thẳng cô, thật vất vả mới cứng được, chỉ sợ nhìn mặt cô lại mềm trở về mất." Giọng điệu càng ngày càng ngả ngớn, người đàn ông nhìn hoa huyệt của Nhược Khê vẫn đang chảy ra dâʍ ɖị©ɧ và có chút sưng đỏ, hơi cau mày nhưng cũng không quá nhiều do dự liền tiến thẳng vào hoa huyệt Nhược Khê.

Người đàn ông nheo mắt, địa phương vừa mới trải qua khai phá lại như cũ mà chặt chẽ, như chưa từng có cái gì tiến vào, bên trong dường như có một cái miệng nhỏ hút lấy qʋყ đầʋ của anh ta, loại cảm giác này... người đàn ông đẩy nhanh tốc độ.

Lạc Thiên châm một điếu thuốc, vẫn đang nở một nụ cười quỷ mị.

Nhược Khê đang suy nghĩ gì?

Tống Tư Vận? Tống Tư Vận là ai? Cô chưa từng nghe qua.

Còn có... vì sao những người đàn ông này có vẻ ghét cô ấy đến vậy?

Chán ghét... Tống Tư Vận?

Chẳng lẽ... Tống Tư Vận là cô?

Nhược Khê kinh ngạc, ánh mắt cô nhìn vào bàn tay của bản thân, trên mu bàn tay của cô đáng lẽ nên có một nốt ruồi màu đỏ, nhưng mà bây giờ, nó đã trơn bóng.

Nhược Khê nuốt từng ngụm nước bọt. Cô nghĩ đến một khả năng không thể tưởng tượng được, trong tiểu thuyết hay viết về những điều chưa từng nghe tới trong đời... Cô, đã xuyên không.

Không đúng, nói đúng ra thì đây là trọng sinh.