Dựa vào đâu chứ?! Anh đang nói xà lơ gì vậy?
Hai mắt tôi nhắm chặt, tôi nghiến răng nghiến lợi, cố kìm lại những lời lẽ thô tục muốn thốt ra.
“Haha, giờ tôi đo luôn cho anh là được. Còn chuyện ăn tối cùng, anh vẫn nên đi tìm người khác thích hợp hơn đi. Bạn trai tôi chắc chắn không chịu đâu.”
Nói xong tôi liền lấy cây thước trên kệ ra đo nhanh. Cảnh Tùng cũng không vội, nhìn thấy tôi sắp ra ngoài liền chặn tôi lại: “Nhưng tối nay tôi định là sẽ thảo luận với cô Thiên về yêu cầu cụ thể của bộ vest. Với tư cách là nhà thiết kế của tôi, nếu cô không đi thì làm sao biết được mấy yêu cầu này. Có quan trọng không?”
Đậu má, tên khốn này dám uy hϊếp tôi!
Hít vào một hơi thật sâu, đầu nghĩ đến chuyện làm cho xong thiết kế, tôi cười. “Nếu như anh đã nói thế, vậy không đi quả thật cũng không xứng cái danh nhà thiết kế. Anh yên tâm, tối nay mấy giờ, tới giờ tôi nhất định sẽ đến.”
Anh nhướng mày: “Thời gian cụ thể chưa tính đến. Như này đi, em bỏ chặn anh trên Wechat, rồi anh sẽ nhắn thời gian qua cho em?”
Tôi nghiến chặt hàm răng: “Được, vậy giờ tôi đi được rồi chứ?”
Anh nở một nụ cười ôn nhu mà đáp: “Đương nhiên rồi.”
Sau đó anh nghiêng người đi đến một bên, vui vẻ ra mặt nhìn tôi. Tôi đành quay đầu giữ nở nụ cười thảo mai trên môi nhưng không hề có ý cười. “Tôi đây xin phép không tiễn anh, chắc anh phải biết cửa ra ở đâu rồi nhỉ. Tôi đi trước đây, tối nay gặp.”
“Ừm, tối nay gặp.”
Lén trợn ngược mắt xoay người rời đi, chân vừa mới đi được một bước đã nghe giọng nói vui vẻ của Cảnh Tùng ở phía sau vang lên: “À đúng rồi, em nhớ mang theo tên bạn trai của em đến đi. Nghĩ kĩ lại, khả năng cao là cậu ấy có thể hiểu lầm. Vậy nên tối hơn hết, em nên đem cậu ta theo.”
Vừa dứt lời, tôi xịt keo ngay tại chỗ.
Tôi mang cái nịt à? Lấy đâu ra bạn trai mà đi cùng chứ!?
Nhìn đống bản thảo trên bàn mà tôi thẫn thờ cả người, trong đầu toàn là câu nói của Cảnh Tùng.
Làm sao bây giờ hả trời!? Chơi ngu rồi, tìm bạn trai ở phương trời nào để đi cùng bây giờ!
Nếu không tìm được thì chỉ còn cách nói thật với Cảnh Tùng thôi?
Cơ mà không được, chính tôi nói là bản thân có bạn trai mà, thú thật như vậy chả khác gì tự làm bẽ mặt bản thân, nhục xỉu.
Cứu tôi trời ơi cứu tôi!
Tôi gục xuống bàn, bất lực gãi đầu, trong đầu đã thấy nản tới nơi rồi.
Chợt một sáng kiến nảy ra trong đầu tôi.
Tôi vội nhắn tin cho Nhạc Thành: “Có ở đó không? Có ở đó không? Có ở đó không?”
Cái gì quan trọng phải nhắc lại ba lần.