Vì thế, tôi đành tìm anh, dùng phương pháp nhanh gọn nhất - chia tay.
Vốn là tôi theo đuổi anh ấy nên anh ấy mới ở bên tôi, nên tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tôi là người chủ động nói lời chia tay.
Sau đó, anh đi du học.
Lúc anh hỏi tôi lý do chia tay, tôi không nhớ rõ bản thân đã nói ra câu “Em hết yêu anh rồi.” như nào nữa.
Chỉ có mình tôi biết rõ bản thân vẫn còn yêu anh đến thế nào. Nhưng vì tương lai của anh, tôi chỉ có thể buông tay.
Ngừng việc hồi tưởng, tôi bật điện thoại lên, nhìn vào lịch sử trò chuyện của bản thân với Cảnh Tùng. Ánh mắt dừng lại ở câu - anh về nước rồi.
Cuối cùng anh cũng tốt nghiệp.
Mà có về nước thì đã sao? Xa nhau một năm, vẫn là tôi đá anh, cũng không còn dũng khí để theo đuổi anh lần nữa.
Đặt điện thoại lên đầu giường, tôi tắm rửa sơ qua rồi đi ngủ cái một, không thèm trả lời lấy tin nhắn anh.
- -
“Tích - điểm danh thành công!”
Vì bận rộn kiểm tra lại đống công việc kia mà tôi suýt chút nữa là trễ làm. May nhờ ông trời phù hộ, tôi vẫn chưa muộn!
Tôi bưng ly cà phê, nhẹ nhàng đi về hướng bàn làm việc.
Ghế ngồi còn chưa nóng mà đã nghe sếp gọi lại: “Tiểu Lạc, lát nữa tôi với cô đi gặp khách hàng.”
“Tôi á? Ồ.. vâng, tôi hiểu rồi.”
Hả? Sao lại là tôi?
Dạo gần đây đâu có thấy thông báo về dự án thiết kế mới đâu nhỉ? Thôi kệ, đợi lát nữa rồi biết.
Chưa được bao lâu, tôi thấy sếp dẫn theo hai người vào văn phòng, nhưng tầm nhìn bị hạn chế, chỉ nhìn được ở phía sau đầu.
Ờm.. sao phía ót của người kia trông quen thế nhỉ?
Một lát sau, trợ lý của sếp gọi tôi vào: “Cô Thiên, sếp mời cô vào văn phòng.”
Tôi gật đầu, theo chân trợ lý mà vào văn phòng.
Chưa kịp hỏi sếp có chuyện gì đã bị ông ấy mời ngồi xuống chiếc ghế sofa, lại thấy Cảnh Tùng ngồi đối diện tôi.
Sao anh ấy lại ở đây?
Đầu toàn dấu chấm hỏi, tai văng vẳng giọng nói khách sáo của sếp: “Ngài Cảnh, Tiểu Lạc.. à không, tôi đem nhà thiết kế Thiên Lạc Lạc bên tôi đến rồi. Nếu ngài có ý tưởng gì, cứ việc bàn luận với cô ấy..”
Cho hỏi tí, cái gì đang xảy ra vậy?
Sau khi ông chủ cùng với trợ lý nói chuyện xong liền bảo họ có chuyện nên phải đi trước, để lại tôi không hiểu gì ngồi trên sofa. Chì cần hơi ngẩng đầu lên chút thôi là đã đυ.ng mặt với Cảnh Tùng.
Nói thế nào nhỉ, so với hai năm trước thì Cảnh Tùng đẹp hơn nhiều, khuôn mặt ít da thịt hơn trước, quai hàm hoàn hảo lộ ra cùng với đôi mắt hoa đào khép hờ, không nhìn lấy tôi.
Hình như anh không phải là người gọi tôi đến đây.