Chương 2

Không lâu sau đó, tài xế của Nhạc Thành đã đến nơi, tôi đỡ cô ấy lên xe rồi định chuồn đi.

Nhạc Thành thấy thế liền gọi tôi lại: “Mày chạy đi đâu đấy, ở lại để tài xế chở mày về luôn chứ?!”

“Không cần đâu, nhà tao cách đây chưa được một cây số, tao…”

“Ầy, tao nói thì mày lên xe liền đi. Con gái con đứa, đi một mình trễ như này đầy nguy hiểm. Lên lẹ đi!”

Tôi thở dài, không cãi lại được nên đành ngồi lên xe theo lời nó. Vừa đi chưa được bao lâu, Nhạc Thành lại nói về chuyện lúc nãy: “Được lắm Lạc Lạc, mày không định nói với tao là Cảnh Tùng nhắn lại cho mày cái gì thật à?”

Nó vừa nói, mặt tôi lần nữa lại đỏ rực lên khi nhớ tới dòng tin nhắn đó, đẩy Nhạc Thành ra: “Không nói!”

Nó lại tỏ ra vẻ mặt chán ghét rồi dựa vào cửa sổ: “Không nói thì thôi, xí.”

Tôi cho rằng nó giận nên định ngẩng đầu lên dỗ, ai ngờ lúc quay lên đã thấy nó ngủ mất rồi.

Thôi quên đi, ngủ thì càng tốt.

Chẳng bao lâu sao, xe dừng trước cổng tiểu khu nơi tôi đang ở, tôi cảm ơn tài xế rồi chạy về nhà.

Vừa mở cửa, thân tôi đã xụi lơ trên chiếc ghế sofa rồi.

Tôi rút điện thoại ra nhắn cho Nhạc Thành: “Về cẩn thận.”

Mới gửi xong, một tin nhắn mới hiện lên trên đầu màn hình.

Tôi hồi hộp nhấp vào xem.

Là của Cảnh Tùng.

“Mà, em có bạn trai mới nhanh vậy à?”

Tôi cười vào mặt, nhanh cái nỗi gì? Đã một năm luôn rồi đó!

Mà thật ra thì một năm vừa rồi tôi cũng chả có mối quan hệ nào cho ra trò cả..

Nhưng tôi cũng không phủ nhận, dù gì thì đó cũng phải việc của anh ấy.

Nghĩ như vậy, tôi liền trả lời: “Có cũng không phải chuyện nhà anh.”

Lập tức, một tin nhắn mới của anh được gửi đến: “Lạc Lạc, anh về nước rồi.”

Nhìn dòng tin nhắn của anh mà tim tôi như bị thắt lại.

Ngẩn người ra một hồi cũng điều chỉnh được tâm tình đang hỗn loạn của bản thân, trả lời: “Không phải chuyện của tôi.”

Nhắn xong tôi liền tắt điện thoại đi.

Quả thật, tôi và Cảnh Tùng từng là một đôi khi cả hai đang còn học đại học, lại còn bên nhau tận hai năm. Hai năm đó, chúng tôi đã hạnh phúc biết bao. Cho đến năm hai, nhà trường cho anh ấy một suất đi du học.

Chuyện này trước sau tôi đều không biết, cho đến khi Cảnh Tùng nói với tôi rằng anh đã từ chối suất du học ấy, vì anh không muốn xa tôi.

Tuy nhiên, đây lại là cơ hội ngàn năm có một, bốn năm mới có một suất. Nếu như Cảnh Tùng đi, anh sẽ có một tương lai triển vọng hơn, nhưng lại không muốn đi vì tôi.

Không phải tôi chưa từng nghĩ đến việc cùng đi với anh, mà là không thể, đi du học nước ngoài chưa bao giờ là dự định của tôi cả. Nhưng tôi cũng không muốn vì tôi mà níu chân Cảnh Tùng khỏi tương lai sáng lạng của anh.