Chương 1

“Lạc Lạc, mày lại thua nữa rồi kìa! Mau, đừng có mà nuốt lời, chọn thử thách đi chứ!”

Nhạc Thành uống say đến độ rối loạn ngôn ngữ nhưng vẫn muốn tiếp tục cuộc chơi.

Tôi bất đắc dĩ trợn tròn mắt mà đáp: “Thử thách gì?”

Cô ấy cười cười, đáy mắt lộ ra chút vẻ chọc ghẹo: “Nhắn một câu với Cảnh Tùng xem nào?”

Đề nghị của cô ấy khiến tôi sững người: “Không được má ơi, tao chặn hết phương thức liên hệ của hắn rồi.”

“Không sao, bỏ chặn là được chứ gì? Không cần nói gì nhiều, lôi điện thoại ra nhắn một câu là xong.”

Sau đó, cho dù tôi có chống đối cỡ nào thì cô ấy vẫn mãi không chịu tha cho tôi, nên tôi đành lấy điện thoại nhắn vào số của Cảnh Tùng.

Cũng đã được hai năm rồi, nhắn thì nhắn, sợ cái gì chứ? Có khi người ta quên mình, chậc, có khi là chặn số mình luôn rồi, có gửi cũng không được ấy.

“Nói nghe xem, mày định gửi gì cho người ta vậy?”

Nụ cười trên môi Nhạc Thành càng thêm tục tĩu khi cô ấy thì thầm vào tai tôi. Đờ người ra một lúc thì tôi quay sang chửi khiến cho cô ấy tỏ vẻ ấm ức: “Ơ kìa, nãy tao cũng đã làm thử thách rồi, mà mày không làm được…”

Đậu má!

“Thử thách thôi mà, không làm được tao làm chó!”

Nói rồi tôi hùng hổ nhấn vào đoạn chat của Cảnh Tùng, nhắn một câu: [Anh được hơn người yêu của em.]

Gửi xong, tôi cảm thấy da mặt mình nóng lên, trong lòng cầu cho Cảnh Tùng không xem tin nhắn, càng cầu cho anh đừng có mà trả lời, lạy trời lạy đất…

[Đinh!]

Điện thoại chợt vang lên một tiếng thông báo, Nhạc Thành tò mò tới gần xem trộm điện thoại: “Nhanh nhanh nhanh, có phải là Cảnh Tùng nhắn lại không?”

Nhìn vào màn hình điện thoại trước mắt mà tôi không tin nổi vào mắt mình.

Không ngờ là anh ấy không hề chặn tôi.

Tôi hoàn hồn, đẩy cô ấy ra: “Chậc, mày xê ra, để tao tự xem!”

Cô ấy không phục mà bĩu môi: “Vậy mày xem đi.”

Tôi cầm điện thoại lên, bấm vào cuộc hội thoại, trên màn hình hiện lên dòng chữ: ”Vậy sao em không đá hắn đi rồi qua đây thử với anh một chút?”

“Lạc Lạc, sao mặt mày đỏ vậy!? Nói nghe coi, anh ta nhắn gì với mày thế?!”

Tôi nhanh tay tắt nguồn điện thoại khi Nhạc Thành định giằng lấy điện thoại từ tay tôi: ”Khoan, liên quan gì tới mày?! Không, tao không chơi nữa, giải tán giải tán! Gọi tài xế đến hốt cái xác của mày về nhà giùm cái đi!"

Cô ấy bĩu môi than chán phèo, rồi quay ra gọi tài xế.

Tôi đỡ cô ấy đến cửa quán bar, gió rạng sáng mai mang chút hơi lạnh thổi qua vết ửng hồng trên gò má tôi