Hương Lan đi đến cửa phòng bên cạnh, loáng thoáng nghe thấy tiếng Xuân Lăng răn dạy Ngân Điệp, lắc đầu thầm than: “Nha đầu trẻ tuổi ở phủ này, mấy người không có ý trèo cành cao đâu, đặc biệt Đại gia sinh đến tuấn tú cao lớn, có chức quan, lại có bó lớn vàng bạc, dù là Xuân Lăng hay Ngân Điệp nhỏ tuổi đều thầm hy vọng kìa, chỉ đáng tiếc các nàng chỉ nhìn thấy vòm trời trong phủ Lâm, vứt bốn chữ ‘thế sự vô thường’ ra sau đầu.” Vừa nghĩ ngợi vừa đến chỗ hòm xiểng lấy quần áo.
Lần trước Lâm Cẩm Lâu để ở đông sương một chiếc áo suông màu xanh vỏ cua thêu hoa văn, Hương Lan lấy ra, phun rượu trắng, dùng bàn ủi là phẳng, lúc này Xuân Lăng vén mành vào, thấy Hương Lan đang vội vàng, liền nói: “Sao em lại làm việc này? Bảo hai nha đầu bé kia làm đi.”
Hương Lan cười nói: “Việc nhỏ thôi, không đáng ngại.”
Xuân Lăng bĩu môi nói: “Em cũng tốt tính quá đấy, em là hạng nhì, lúc nên làm dáng phải ra oai vào, hiện tại con nhãi Ngân Điệp kia đều dám bò lên đầu em, tỏ thái độ với em.”
Hương Lan mím môi cười cười. Kỳ thật Ngân Điệp ngày thường vẫn thân thiện ân cần với nàng, chỉ là hôm nay nhìn thấy Lâm Cẩm Lâu thì mới khác.
Xuân Lăng nói hai câu, thấy Hương Lan không đáp lời, trong lòng hơi hơi thất vọng. Hương Lan hiền hoà rộng lượng, có thức ăn đồ chơi đều nguyện ý phân cho mọi người, đám nha đầu bé đều thích thân cận nàng. Xuân Lăng thích lên mặt, cũng hay răn dạy quản thúc bọn nha đầu bé, vốn chẳng có gì đáng trách, nhưng so sánh với Hương Lan thì có vẻ không bằng. Còn định nói thêm hai câu, lại nghe Ngô mụ mụ ở trong viện gọi nàng, bèn hất tay đi.
Hương Lan là phẳng y phục, gấp chỉnh tề rồi mang đến phòng. Nàng thấy trên giường đã đặt một chiếc bàn, trên bàn bày trái cây bánh ngọt, Thanh Lam đang hầu hạ Lâm Cẩm Lâu cởi quan phục.
Hương Lan đặt quần áo xuống rồi định đi, Lâm Cẩm Lâu gọi lại: “Từ từ.” Hắn muốn bảo Hương Lan hầu hạ hắn thay quần áo, nhưng nhìn Thanh Lam, cảm thấy không thích hợp.
Thanh Lam không phải người khôn khéo, nhưng thấy Lâm Cẩm Lâu nhìn chòng chọc một đứa nha đầu thì trên mặt cũng có vài phần không vui. Hương Lan cúi đầu thật thấp, nhìn chằm chằm xuống mũi giày mình.
Lâm Cẩm Lâu do dự một lát, giả bộ hờ hững nói với Thanh Lam: “Nha đầu này không tồi, ban đầu hầu hạ chỗ Tào Lệ Hoàn, họ Tào độc ác, lén đổ nước đào vào đồ uống của em Hai, may mà nha đầu này thông minh, nói cho mẹ, nếu không phát bệnh thì phiền toái. Hiện giờ nàng tới phòng nàng hầu hạ, ta cũng yên tâm.”
Thanh Lam thế mới cười hớn hở, âm thầm cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, nói: “Thϊếp biết, nha đầu này là người phúc hậu, trong tối ngoài sáng làm rất nhiều việc, lại trước nay không khoe thành tích.”
Lâm Cẩm Lâu gật đầu, cúi đầu thấy bên hông treo chiếc dây đeo có con ngựa nhỏ bằng vàng ròng, tùy tay cởi xuống, đưa tới trước mặt Hương Lan nói: “Thưởng ngươi, cầm đi đi, hầu hạ dì các ngươi cho tốt, về sau còn có thưởng.”
Hương Lan cúi đầu nói: “Đây đều là bổn phận của nô tỳ, không dám nhận ban thưởng của Đại gia.”
Lâm Cẩm Lâu hơi nhíu mày: “Thưởng ngươi thì ngươi cầm, nói cái gì dám với không dám.”
Chiếc dây đeo này quý giá, Hương Lan chần chờ không dám cầm, đôi mắt nhìn Thanh Lam. Thanh Lam thấy Lâm Cẩm Lâu tùy tay thưởng đồ vật quý báu như vậy cho một đứa nha đầu thì đỏ mắt, tưởng khuyên bảo hai câu lại không dám, lại nghe thấy “Hầu hạ dì các ngươi cho tốt, về sau còn có thưởng”, cảm thấy Lâm Cẩm Lâu vì nàng mới thưởng nha hoàn này đồ vật tốt như vậy, mỉm cười, nói với Hương Lan: “Đã đưa cho em thì em cứ cầm đi.”
Lúc này Hương Lan mới dám nhận, vội vã định khấu đầu, Lâm Cẩm Lâu vẫy vẫy tay nói: “Không cần, miễn đi, miễn đi.”
Hương Lan lui ra ngoài, đến chỗ không người mới nhìn kỹ, thấy con ngựa vàng kia chỉ lớn bằng ngón cái, nhưng cực kỳ tinh xảo, khảm ở trên dây đeo, phía dưới còn rủ chuỗi ngọc ngũ sắc. Hương Lan nắm chiếc dây đeo, chỉ cảm thấy phỏng tay, nhớ tới lúc Lâm Cẩm Lâu bảo nàng hầu hạ quạt mát thì trong lòng lại bất ổn, nghĩ thầm: “Hay là Lâm Cẩm Lâu coi trọng ta?” Lại an ủi bản thân, Lâm Cẩm Lâu là kẻ phong lưu, nói chuyện với nha hoàn đều sẽ trêu đùa vài câu, mình cũng không cần để trong lòng, về sau mình ít lên đằng trước hầu hạ hắn là được. Nhưng nhìn con ngựa nhỏ trong tay, rốt cuộc không thể an tâm.
Lâm Cẩm Lâu dùng cơm trưa ở đông sương, buổi chiều lại muốn ra phủ, Thanh Lam tự mình đưa ra tới. Nghênh Sương đứng ở cửa chính phòng nhìn trong chốc lát, sau đó quay lại bưng một chén cháo tổ yến đường phèn cho Triệu Nguyệt Thiền.
Triệu Nguyệt Thiền đang nằm trên giường mỹ nhân dưới cửa sổ, nhắm mắt, tóc mai có chút rời rạc, vài sợi tóc đen tản trên chiếc gối vàng, khiến khuôn mặt càng thêm diễm lệ.
Nghênh Sương cẩn thận đặt chén trên bàn gỗ đàn hải đường, Triệu Nguyệt Thiền đang nhắm mắt bỗng nhiên hỏi: “Người đã rời Đông sương đi rồi?”
Nghênh Sương nhìn sắc mặt Triệu Nguyệt Thiền, nhỏ giọng đáp một tiếng: “Vâng.”
“Hắn thật quan tâm miếng thịt trong bụng con tiện nhân kia.”
Nghênh Sương không dám nói lời nào, bưng chén cháo tổ yến đường phèn lên, dùng muỗng quấy quấy, ngập ngừng nói: “Mợ ơi, cháo tổ yến phải ăn lúc nóng…”
“Nếu con tiện nhân kia sinh đứa con trai, có phải định leo lên đầu ta không?” Triệu Nguyệt Thiền mở mắt ra nhìn Nghênh Sương.
Nghênh Sương gượng cười cười: “Mợ đừng nghĩ nhiều như vậy, giữ sức khỏe mới quan trọng, dù đứa tiện nhân kia có con trai thì sao chứ, vĩnh viễn không vượt qua được mợ. Lâm gia là nhà trâm anh lâu đời, nhất định sẽ không có chuyện sủng thϊếp diệt thê…” Càng nói càng nhỏ, cuối cùng câm miệng không nói.
Triệu Nguyệt Thiền nhìn chằm chằm một chậu huệ lan trên cửa sổ, xuất thần hồi lâu.
Nghênh Sương liếʍ liếʍ đôi môi khô, cẩn thận nói: “Lần trước mợ bên nhà nói cũng có lý…Đại gia có khúc mắc với mợ, mấy năm nay cũng không hồi tâm chuyển ý, nha đầu mợ nhìn trúng thì Đại gia lại chướng mắt, chi bằng mợ nạp cô Hà nhà mợ bên đó làm vợ bé cho Đại gia, thứ nhất cả nhà mợ ấy đều dễ khống chế, thứ hai tính tình cô Hà mềm yếu, là đứa ngốc. Cô ta có nhan sắc nên chắc sẽ được Đại gia xem trọng, ngoài mợ, nô tì chưa thấy người nào đẹp hơn cô Hà, chờ cô ta sinh con trai, mợ có thể ôm tới chỗ mình nuôi dưỡng…”
Chưa hết câu, thấy ánh mắt như sương lạnh của Triệu Nguyệt Thiền nhìn nàng, Nghênh Sương rụt cổ ngậm miệng.
Sau một lúc lâu, Triệu Nguyệt Thiền mới chậm rãi nói: “Đứa trẻ do người khác sinh sao so được với đứa con mình đẻ mình nuôi…không cho phép nhắc lại chuyện Hà tỷ nhi nữa, ta tự có chủ ý.”
Hai người yên lặng không nói gì.
Triệu Nguyệt Thiền nhận cháo tổ yến, ăn hai thìa, hỏi: “Chỗ Tào Lệ Hoàn ngừng nghỉ rồi?”
Nhắc tới cái này, tinh thần Nghênh Sương tỉnh táo, thẳng eo nói: “Ngừng nghỉ rồi, mấy ngày nay không tống cổ người lại đây tìm mợ nữa…Nô tì nghe mấy mụ mụ cửa thứ hai nói, lúc trước nàng ta khóc trời đập đất không chịu đi. Nô tì còn tưởng rằng nàng sẽ bất cứ giá nào nháo một phen, người sa cơ thất thế ấy bình thường đã không để người quanh mình dễ chịu, bây giờ bị đuổi ra khỏi nhà, còn không náo loạn long trời lở đất sao được? Ai ngờ thế mà im hơi lặng tiếng chấm dứt.”
Triệu Nguyệt Thiền nuốt một ngụm cháo, dùng khăn lau miệng, cười lạnh nói: “Náo loạn một phen ư? Nàng ta là người thông minh, khi nghe lão phu nhân nói, có lẽ lúc nàng ta thành thân còn có thể cho thêm ít của hồi môn, vì tiền của hồi môn của lão phu nhân, nàng ta cũng không thể xé rách thể diện náo loạn ở bên ngoài được. Lại nói, Đại gia tự mình đưa người đi, với thủ đoạn của hắn còn có thể để Tào Lệ Hoàn la lối khóc lóc mất mặt chắc? Nàng không tìm tới cửa là tốt nhất, về sau nói với mấy bà già trông cửa thứ hai là nếu nàng lại phái người tới thì đuổi đánh về.”
Nghênh Sương liên tục gật đầu, lại thở dài một hơi: “Chỉ là sau việc này truyền ra chút lời đồn vớ vẩn, nói cô Hoàn và gã sai vặt bên người nàng không sạch sẽ, gã sai vặt kia trộm vào phủ, uống rượu đùa giỡn nhầm nha hoàn. Phỏng chừng tin đồn đã truyền tới Nhậm gia, còn chưa biết việc hôn nhân của cô ta có thành không.”
Triệu Nguyệt Thiền cười nhạo một tiếng, đặt cháo xuống bàn: “Không phải nàng chướng mắt Nhậm gia sao? Hiện giờ nàng muốn gả cũng không có cửa…Chẳng qua việc này cũng chẳng biết thế nào, Tào Lệ Hoàn vẫn còn có ít vốn riêng, cậu nhà họ Nhậm kia cũng không phải người kiên cường, có lẽ vì mấy đồng tiền nhắm mắt cưới cũng chưa biết được.”
Nghênh Sương gật đầu, có chút lo lắng nói: “Nếu Tào Lệ Hoàn nói bậy mợ với người bên ngoài, nói chúng ta nhận một hộp trâm của nàng, rồi lại không hỗ trợ làm việc…”
Triệu Nguyệt Thiền cong cong đầu ngón tay, múc từng muỗng cháo vào miệng, chẳng hề để ý nói: “Tùy nàng nói thế nào, đồ ăn vào miệng chẳng lẽ lại nhổ ra được chắc? Em cho rằng không có hộp trâm này thì nàng có thể nói lời hay về ta? Phi! Ta không sợ nàng!”
Nghênh Sương bưng tới một chén trà nóng, Triệu Nguyệt Thiền súc súc miệng, phun vào ống nhổ, dùng khăn lau tay, suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy để hộp trâm kia ở đây có chút phỏng tay, không bằng lặng lẽ bán, được bạc mới là đứng đắn, liền nói: “Ngày nào đưa hộp trâm kia cho anh họ, dặn anh ấy tìm nhà thoả đáng bán, thấp nhất 350 lượng bạc, cao hơn 350 lượng bạc thì cho anh ấy phần dư ra. Đừng nhìn cây trâm kia nhỏ, từng chiếc đều tinh xảo độc đáo, càng miễn bàn hồng bảo thạch trên trâm, nếu không phải giữ thứ đồ này bên người phỏng tay thì ta không muốn bán đi chút nào. Đáng tiếc Tào Lệ Hoàn từng nói còn một đôi khuyên tai hồng bảo thạch phối với cây trâm này, cuối cùng không thể đoạt tới tay.”
Nghênh Sương cười nói: “Chi bằng mợ giới thiệu một nhà cho nàng, với tình cảnh bây giờ của nàng ta, đừng nói một đôi cây trâm hồng bảo thạch, chính là muốn nửa rương của hồi môn của mẹ nàng, phỏng chừng đều có thể đưa đến chỗ mợ.”
Triệu Nguyệt Thiền hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Hiện giờ nàng ta là chuột chạy qua đường, tránh còn không kịp, vội vã dính vào làm gì? Sao có thể tùy tiện dính vào đồ vật của cọp mẹ kia được, không chừng tặng hộp trâm này nàng còn đau lòng thế nào đâu. Ta khẳng định, hiện giờ nàng tạm thời thành thật ngừng nghỉ thôi, không lâu nữa, sẽ còn tìm tới cửa!” Bó lấy tóc mai, cười như không cười: “Chỉ là nàng lại tìm tới cửa, đã không phải cô cháu gái Lâm gia lúc trước, chỉ sợ người sai vặt đều tỏ thái độ cho nàng xem, đến lúc đó chúng ta lại động nàng cũng không muộn…”
Nghênh Sương cười đáp ứng, quay người cầm chìa khóa mở ngăn tủ, lấy ra một hộp gỗ, mở ra liếc qua, thấy bên trong châu quang bảo khí, ở giữa đặt tám cây trâm bát bảo vàng ròng hồng bảo thạch tinh xảo lả lướt, nàng đóng nắp lại, chuẩn bị ngày mai mang ra phủ bán giá cao, tạm thời không đề cập tới.