Chương 30: Tiệc chúc thọ

Ba ngày sau là sinh nhật Tần thị, nhân còn trong thời kỳ để tang của cụ bà, nên cũng không làm lớn, chỉ mời mấy bạn bè thân thích, bày mấy bàn tiệc, vui chút thôi. Lâm lão phu nhân rất coi trọng ngày sinh của Tần thị, phân phó tiệc rượu phải thượng đẳng nhất, lại đặc biệt mệnh Tần thị nghỉ ngơi, để người khác lo liệu. Vương thị không giỏi chủ trì nội trợ, Lâm Đông Khởi lại không có tâm tư này, Lâm Cẩm Lâu bèn xử lý, mời các đầu bếp nổi danh của tửu lâu đồ chay nấu ăn, cũng xem như náo nhiệt.

Tần thị không muốn gọi Tào Lệ Hoàn tới, Tào Lệ Hoàn lại thông minh, vội vã tống cổ người đưa tới hai món thêu chúc thọ, Lâm lão phu nhân nói: “Chung quy là thân thích, không mời con bé cũng không thích hợp, chẳng qua thêm một bộ chén đũa, ta sẽ bảo mấy lão mụ mụ chiếu cố trong ngoài, con mắt không thấy tâm thanh tịnh là được.” Tần thị thấy Lâm lão phu nhân nói như vậy, đành phải mời Tào Lệ Hoàn lại đây.

Từ hai ngày trước, Tào Lệ Hoàn đã tính toán mặc cái gì, lấy từ cuối rương ra hai món quần áo cắt ở Tiên Nghê Trai, đều chưa mặc bao giờ, hiện giờ đứng trước gương thử một lần, không phải ngại kiểu dáng già, chính là ngại màu sắc và hoa văn quá diễm lệ, cuối cùng đành phải mặc lại áo ngoài lụa màu trắng trà thêu hoa và chim, mệnh Hủy Nhi trang điểm tinh tế cho nàng, đeo đồ trang sức lam bảo thạch. Cuối cùng, mệnh Hương Lan đi cùng nàng.

Hương Lan kinh ngạc, Hủy Nhi bị đánh, đi đường khó khăn, nhưng chuyện tốt lộ mặt này thế nào cũng phải đến lượt Hoài Nhụy, hiện giờ Tào Lệ Hoàn lại ôn hoà bảo nàng đi theo, Hương Lan thật không quen. “Gương mặt ngươi cũng quá mộc mạc, dù thế nào cũng phải dùng ít son phấn, trở về đổi lại y phục đi.” Tào Lệ Hoàn ôm kính soi mình, cầm một đóa châu hoa khoa tay múa chân trên đầu, lại nói với Hương Lan, “Sinh nhật của mợ tuy không làm lớn, nhưng nghe nói vài khách nữ nhà quan tới, đám nàng dâu quản sự có thể diện cũng đến, ngươi trang điểm một chút, đến lúc đó lộ tay nhỏ hoặc quen mặt cũng tốt. Về sau sẽ có lợi cho ngươi.”

Hương Lan khẽ mỉm cười: “Nô tì vốn không thích bôi son thoa phấn, huống hồ thân xiêm y trên người này cũng tốt rồi…còn một chiếc váy màu xanh nhưng giặt sạch còn chưa khô.”

Tào Lệ Hoàn có chút không vui, liếc xéo Hương Lan, trong miệng lẩm bẩm một câu: “Đồ không biết tốt xấu, bùn loãng không thể trát tường.”

Hương Lan rõ ràng nghe thấy, lại giả vờ không nghe thấy, nhưng nhìn áo bị bẩn do lúc sáng sớm tưới hoa, nàng liền trở về phòng thay quần áo, vào nhà thấy Tư Xảo tâm thần không yên đứng trước cửa sổ, thấy nàng vào cửa thì hoảng sợ. Hương Lan bò lên giường đất, mở rương gỗ, vừa tìm kiếm xiêm y vừa nói: “Tư Xảo, sao hai ngày này em có vẻ hoang mang lo sợ, có phải gặp chuyện gì không?”

“Không, không, không có gì chuyện gì…” Tư Xảo vội vàng xua tay, “Em tốt lắm.”

Hương Lan tìm được quần áo, cởϊ áσ ngoài có màu đất ra, thay một chiếc áo ngắn màu trắng, nói: “Nếu gặp chuyện khó khăn chị có thể giúp đỡ thì cứ nói.”

Tư Xảo nhìn Hương Lan muốn nói lại thôi, tay siết chặt thành nắm đấm, móng tay cắm sâu vào thịt. Hương Lan rất tốt với nàng, giúp đỡ nàng mọi chuyện, còn thường xuyên nói chút lời giải sầu, trong lòng nàng cũng rất cảm kích, nhưng lại ngăn không được ghen ghét Hương Lan mạo mỹ lại giỏi nữ hồng, huống hồ Hương Lan là nha hoàn Lâm gia! Chờ Tào Lệ Hoàn gả chồng là có thể công thành lui thân, tiếp tục sinh hoạt thoải mái dễ chịu ở Lâm gia phú quý. Nhưng nàng thì sao? Nàng bị phu nhân tặng thân khế đến nơi này của Tào Lệ Hoàn, tính tình chủ nhân không những kém cỏi hẹp hòi mà còn là vị chủ nhân thích tra tấn người, đã không có nhiều tiền còn thích phô bày giàu sang, về sau dù không đói thì cũng không phải ngày lành. Hiện giờ nàng nước sôi lửa bỏng, cuộc sống sau này còn không biết gian nan thế nào.

Nhưng dựa vào cái gì chứ? Nếu nàng không bị đuổi ra, Hương Lan sẽ là nha đầu cho Tào Lệ Hoàn nha!

Dựa vào cái gì nàng xui xẻo như vậy!

Dựa vào cái gì mọi chuyện của Hương Lan đều tốt hơn nàng!

Nếu…nếu Tứ Thuận Nhi thành công, Hương Lan sẽ xui xẻo giống nàng, không… không…còn không bằng nàng!

Không biết sao, Tư Xảo vừa nghĩ như thế, đáy lòng nháy mắt thoải mái, nàng cúi đầu, một lát lại ngẩng đầu, gượng cười nói: “Tất nhiên rồi, nếu em có việc, nhất định nói cho chị.”

Hương Lan cười cười với Tư Xảo, đẩy cửa ra ngoài.

Tào Lệ Hoàn trang điểm hồi lâu, lại thoa một lớp sáp thơm sau tai, lúc này mới chịu ra cửa, một đường tới vườn, yến hội đã bắt đầu. Tào Lệ Hoàn cùng bàn với Khởi, Lăng, Tú và Tống Đàn Thoa, đám người Tần thị thì ngồi bao quanh bàn bát tiên, Triệu Nguyệt Thiền đứng phía sau hầu hạ. Hương Lan đánh giá sơ qua, thấy trên bàn bát tiên kia, ngoài Tần thị, Vương thị và dì Tống mẹ của Tống Kha, ba người phụ nữ còn lại đều chưa gặp, nhưng y phục lộng lẫy, trang sức lấp lánh, hiển nhiên xuất thân không tầm thường. Nàng ngoan ngoãn đứng cùng mấy nha đầu khác của các tiểu thư ở chân tường, phải hầu hạ các tiểu thư dùng bữa xong mới rảnh rỗi đi ăn cơm.

Yến hội tổ chức ở Tiễn Thu Tạ, ngắm nhìn hồ nước xanh, hoa hạnh nở và nửa hồ lá sen, thật sự có hứng thú, gió mát chậm rãi ùa vào từ cửa sổ chạm khắc rộng mở, khiến người vui vẻ thoải mái. Hương Lan yên lặng khen một tiếng, đang trong thời gian để tang của cụ bà nên miễn hết đàn sáo quản huyền, cũng không thể mời gánh hát đến hát tuồng, chúc thọ tất yếu quạnh quẽ rất nhiều, hiện giờ lại chọn một nơi phong cảnh duyên dáng như này, đợi lát nữa ngắm cảnh, cho cá ăn, lại đánh mấy ván bài, cũng có thể tiêu khiển. Nghe nói Lâm Cẩm Lâu xử lý tiệc này, không ngờ ngoài háo sắc vô tình, thằng nhãi này cũng có chỗ thông minh.

Lúc này, một người cười nói: “Ba tỷ nhi Lâm gia đúng là mặt mày ngũ quan cháu này xinh đẹp tiếp cháu khác, ban đầu ta thấy Hoàn tỷ nhi (1), cảm thấy là một mỹ nhân thượng đẳng rồi, ai biết bây giờ thấy Khởi tỷ nhi, Lăng tỷ nhi và Tú tỷ nhi, mới biết được cái gì là non nối non xanh lầu nối lầu.”

(1)Hoàn tỷ nhi: trưởng nữ nhà họ Lâm do di nương sinh.

“Chị Chu chê cười, nào tốt được như chị nói.” Tần thị mỉm cười, “Vẫn là Phượng nha đầu nhà chị xinh xắn, đáng ra nên mang đến, để chị em các nàng cùng vui chơi.”

Chu thị cười nói: “Tới thì bướng bỉnh lắm, đâu đoan trang thanh tao được như Khởi tỷ nhi nhà em, như phiên bản của em vậy. Chị mặc kệ, lần trước Hoàn tỷ nhi tuổi lớn, không có duyên với chúng ta, lần này dù thế nào Khởi tỷ nhi cũng phải đến lượt nhà chúng ta, em cũng gặp con trai lớn nhà chị rồi đấy, nhân phẩm tính tình mọi bề xuất sắc.”

“Chị Chu đúng là mèo khen mèo dài đuôi, mỗi nhà chị có con trai chắc? Hồng ca nhi nhà chúng ta và Khởi tỷ nhi phẩm mạo cũng tương đương.” Đoạn thị cười ấm áp, thấy Lâm Đông Khởi xinh đẹp thục nhã như vậy, càng thêm vừa ý.

Tần thị cười càng thoải mái.

Chu thị cười nói: “Không riêng gì Khởi tỷ nhi, chị thấy Lăng tỷ nhi, Tú tỷ nhi còn có Thoa tỷ nhi nữa, mặt mày ngũ quan một đứa hơn một đứa, nhà các em đúng là tổ mỹ nhân.”

Vài vị còn lại sôi nổi phụ họa, Vương thị và dì Tống cũng cười vui vẻ. Mỗi người đều khen, chỉ chưa nói Tào Lệ Hoàn, giống như người này không tồn tại. Tào Lệ Hoàn đen mặt.

Tiếng nói chuyện của mấy người kia tuy không lớn, cũng đủ để bàn bên cạnh nghe thấy, Lâm Đông Khởi hơi hơi đỏ mặt, lại giả bộ trấn định. Lâm Đông Lăng cười híp mắt, khuỷu tay chọc Lâm Đông Khởi, nhỏ giọng cười nói: “ Chị Hai à, bác Cả muốn tìm nhà chồng cho chị kìa.”

Lâm Đông Khởi phỉ nhổ: “Em nói bừa gì đấy?”

“Sao em có thể nói bừa? Một nhà là Tư gia Thông chính sử (2), một nhà là Trung Dũng Hầu, đều là nhà vọng tộc, môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, còn đều nhìn trúng chị.” Chỉ cần Lâm Đông Khởi không tranh Tống Kha với nàng là Lâm Đông Lăng vui mừng, vì thế tính tình hoà thuận rất nhiều, trêu chọc nói: “Còn phu nhân nhà Án sát sứ (3) chưa nói gì đấy, em thấy chắc cũng vừa ý.”

(2)Thông chính sử: vị quan quản lý Thông chính sứ ty - là cơ quan độc lập trung ương chuyên phụ trách việc tấu chương trong ngoài, chuyển đạt giấy tờ của triều đình xuống và nhận đơn tâu lên vua.

(3)Án sát sứ: vị trưởng quan phụ trách các vấn đề an ninh, kiện tụng, tư pháp, kỷ cương và trạm dịch.

Lâm Đông Tú ghen tị, không nóng không lạnh nói: “Chị có mẫu thân mưu hoa, tất nhiên có tiền đồ tốt.” Nghĩ đến chị Cả Lâm Đông Hoàn xinh đẹp lại tầm mắt cao, vì thân phận là con vợ lẽ cao không thành thấp không phải, mãi đến năm 18 tuổi mới gả cho người, tuy cũng là nhà thế gia vọng tộc, lại không giống bên ngoài nhìn phong cảnh như vậy, nghe nói nhà thế gia kia không có mấy con cháu tài giỏi, hiện giờ làm quan trong triều, lớn nhất không vượt qua Ngũ phẩm, có vẻ sắp suy bại. Phu quân của Lâm Đông Hoàn cũng không phải hạng người tài giỏi tiến tới, mỗi lần nàng ta về nhà mẹ đẻ, đôi mắt như che giấu bao gian nan vất vả, người cũng càng thêm tiều tụy. Hiện giờ Lâm Đông Khởi bàn chuyện cưới hỏi, lại có nhiều nhà cao cửa rộng tranh đoạt thế này, chẳng qua là bò từ trong bụng phu nhân ra, lại khác nhau một trời một vực như vậy!

Tào Lệ Hoàn nghe nói các phu nhân ngồi trên bàn không phú thì quý, lập tức đỏ mắt, trong lòng giận dữ, lần này nàng tới vốn là muốn ra nổi bật, cũng ngầm có ý kết giao quyền quý để trèo cành cao, ai ngờ Tần thị không giới thiệu nàng ta với các vị các phu nhân, rõ ràng là xem thường nàng! Thù mới hận cũ, nàng mà không trả thù thì không họ Tào.