Tần thị mệnh Tào Lệ Hoàn chuyển nhà, vì Hủy Nhi bị đánh nằm trên giường không dậy nổi nên Tào Lệ Hoàn đành phải tự tay thu dọn đồ quý trọng và các đồ khác, nguyên tưởng thuận tay trộm mấy đồ vật đáng giá của La Tuyết Ổ, lại không ngờ Hàn mụ mụ tự mình dẫn người lại đây, cầm sổ ghi chép kiểm kê các loại gia cụ, đồ trang trí ở La Tuyết Ổ, Tào Lệ Hoàn thầm hận, lại làm ra vẻ quang minh lỗi lạc, nói với Hương Lan: “Bà già họ Tần thật bẩn tâm nát phổi, ta là người nào chứ? Ta là người có cốt cách, khinh thường làm những chuyện chó mèo này, dù đói chết trên đường cái, cũng không lấy một sợi chỉ nhà bọn họ!”
Hương Lan cúi đầu cười lạnh đi ra ngoài, già Lưu kéo tay áo Hương Lan nói: “Nàng dọn ra La Tuyết Ổ, sau này ta thanh nhàn, dù sao nhiệm vụ của ta là trông coi sân La Tuyết Ổ, nàng đi chỗ nào cũng không liên quan tới ta, nhưng khổ con còn phải chịu đựng nàng.”
Hương Lan cười cười nói: “Cũng không phải chịu lâu, nhiều nhất nửa năm, nàng sẽ gả ra ngoài.”
Tào Lệ Hoàn thường oán giận La Tuyết Ổ nhỏ hẹp, nhưng so sánh với chỗ ở mới này, La Tuyết Ổ đúng là nơi tráng lệ huy hoàng. Viện phía tây phủ rất nhỏ, phòng ở hơi cũ, tuy đã dán cửa sổ, từng sửa chữa qua, nhưng vẫn không sáng sủa. Gia cụ trong phòng cũng là kiểu cũ, nếu không xức hương thì có thể ngửi được mùi mốc.
Sắc mặt Tào Lệ Hoàn đen như đít nồi, Hương Lan và Hoài Nhụy chỉ vùi đầu thu dọn đồ vật, không nói nhiều một câu, lúc này Tư Xảo được người đỡ đến hành lễ với Tào Lệ Hoàn. Tào Lệ Hoàn nhìn Tư Xảo, thấy nàng ta dung mạo bình thường, không phải đứa thông minh, nàng không quá vui mừng, hỏi vài câu, thì ra Tư Xảo mua từ bên ngoài vào, người trong nhà mất gần hết, nàng cắn răng thầm hận, tự nhủ: “Trước kia từng nghĩ lúc gả chồng, nha đầu bên người quá ít, định mở miệng xin Lâm gia một đứa, tốt nhất là Hoài Nhụy, ông và cha nó quản cửa hàng có nước luộc, xin Hương Lan vô dụng cũng tạm được, làm việc ổn, chịu thương chịu khó dễ bảo; không ngờ lại nhét cho mình con nhãi ranh không trông cậy gì được này. Nghe Hủy Nhi nói công việc vào tay nó đều không thành công, lại là đứa ngu ngốc, thật là bực mình!” Không thèm ngẩng đầu, nói hai ba câu rồi đuổi Tư Xảo về phòng.
Hương Lan thu thập phòng ngủ của Tào Lệ Hoàn, lại quay lại phòng nhỏ của mình, vào cửa thấy Tư Xảo đang rêи ɾỉ trên giường, chạy hai, ba bước tới, thấy sắc mặt nàng thảm đạm, trên đầu lấm tấm rịn mồ hôi, môi tróc da, Hương Lan thầm than một tiếng, xoay người đi đổ một chén nước, trở về nhẹ giọng nói: “Uống nước đi, vừa mới dọn lại đây nên chưa có nước ấm, chờ chút nữa chị đun một ấm, pha chút trà nóng cho em uống.”
Tư Xảo nhỏ giọng nói: “Có nước là tốt rồi.” Giãy giụa uống một bát lớn.
Hương Lan tay chân nhẹ nhàng cởϊ qυầи Tư Xảo, thấy sau mông vừa xanh vừa tím, chảy máu, sưng lên, “Ai nha” một tiếng, nghĩ thầm đây mới chỉ là đòn bình thường, nếu mạnh hơn chút, chỉ sợ sẽ thương gân động cốt, không cẩn thận về sau sẽ thành người què.
Tư Xảo khóc nức nở: “Em…vết thương của em ra sao?”
Hương Lan an ủi nói: “Không có gì, chỉ bị thương ngoài da thôi, bôi thuốc rồi nghỉ ngơi mấy ngày là tốt. Em từ từ, chị đi lấy thuốc cho em.” Sờ đến phòng Tào Lệ Hoàn, trộm nửa bình thuốc Hủy Nhi bôi thừa, nhẹ nhàng thoa lên mông Tư Xảo.
Tư Xảo rêи ɾỉ không ngừng, đôi tay hung hăng nắm gối, đau đến môi trắng bệch, mồ hôi lăn xuống thành chuỗi. Hương Lan mềm lòng, càng thêm thương hại, nói: “Em chịu đựng chút, chờ một lúc thuốc có tác dụng sẽ đỡ hơn.”
Tư Xảo nửa ngày không nói gì, Hương Lan thoa thuốc xong, lúc đứng dậy ra ngoài, mới phát hiện nàng ta chảy nước mắt đầy mặt, nước mắt ướt đẫm gối đầu, nhưng vẫn cắn môi không chịu ra tiếng. Hương Lan thở dài, ngồi lại, nói: “Em…em về sau cảnh giác chút, Hoàn cô nương là người khôn khéo, về sau phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, vùi đầu làm công, cũng không đến nỗi nào.”
Tư Xảo khóc ròng nói: “Đều trách em, nếu không phải tham đôi vòng tay bạc kia, cảm thấy chẳng qua phụ họa vài câu không nhẹ không nặng mà thôi, ai biết rơi xuống nông nỗi này…”
Hương Lan liên tục lắc đầu, hạ giọng nói: “Sao có thể loạn truyền chuyện của các chủ nhân.”
Tư Xảo đong đầy nước mắt nói: “Hiện giờ em biết cũng đã muộn…”
Hương Lan khuyên vài câu, thấy Tư Xảo còn chảy nước mắt, đành phải cầm thùng nước ra múc nước. Ra viện rẽ hai lần đến một cái giếng nước, Hương Lan cố hết sức lắc thùng lấy nước từ giếng, chợt thấy trên tay nhẹ bẫng, quay đầu nhìn, thấy Tống Kha đứng sau lưng nàng, giúp nàng múc nước, hơi hơi mỉm cười với nàng, mặt mày rạng rỡ ánh sáng, phong nguyệt uyển chuyển. Hương Lan cả kinh, nhẹ buông tay, lùi ra sau hai bước, tay Tống Kha cũng lỏng, thùng nước kia rơi xuống giếng.
Hương Lan lùi về sau hai bước nữa, tuy Tống Kha thường hay cười, nhưng tươi cười vừa rồi rất khác, giống như, giống như…người chồng Tiêu Hàng kiếp trước của nàng…Tiêu Hàng cười rộ lên cũng như vậy, miệng hơi nhếch lên, đôi mắt cong cong, hắn vốn nghiêm túc, chỉ trong phòng ngủ mới có thể cười như thế, khóe mắt đuôi lông mày đều ẩn chứa dịu dàng. Nàng từng yêu nhất ngắm Tiêu Hàng cười, đêm tân hôn, hắn vén khăn voan, nàng ngẩng đầu, trong mắt đong đầy nụ cười như thế.
Hiện giờ tuy là hai người khác nhau, nhưng nụ cười kia đến là quen thuộc, giống như chồng của nàng chết rồi sống lại, đứng trước mặt nàng.
Lần đầu tiên Tống Kha nhìn thấy Hương Lan, đã cảm thấy ở cô gái này có sự quen thuộc nói không nên lời, làm hắn muốn lại gần. Đôi mắt Hương Lan rất đẹp, phảng phất hai viên mã não, nhưng đẹp nhất chính là thần vận trong đôi mắt, tựa hai đầm sâu, nhìn lâu vào đó khiến người chìm ở trong, không rút nổi hồn phách, Tống Kha còn nhớ, kiếp trước mình bệnh nguy kịch, thê tử Thẩm thị cũng có đôi mắt như vậy, nàng kiên định nhìn hắn, nói với hắn một lần lại một lần: “Bệnh của chàng nhất định có thể khỏi, lại nhẫn nại chút, chờ qua ngọn núi này là có thể tìm được lang trung tốt nhất cho chàng!”
Hai người đứng nhìn nhau cạnh giếng. Tống Kha cảm thấy trái tim trong ngực bắt đầu loạn nhảy, hắn biết mình không nên đăm đăm nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như thế, miễn cưỡng chuyển mắt đi, quay người yên lặng lay động dây thừng, giúp Hương Lan kéo thùng nước lên.
Hương Lan ổn định tâm thần, trong lòng thầm phỉ nhổ: “Trần Hương Lan, mau tỉnh lại, đừng mộng tưởng hão huyền nữa! Tiêu Hàng chàng…chàng đã thành một nắm đất, người trước mắt này là thiếu gia Tống Kha, ngươi chớ có lầm thân phận!” Lập tức nghiêm túc lên, thu thu váy áo, phúc phúc nói: “Cảm ơn thiếu gia.” Nói xong đi xách nước.
Tống Kha ngăn trở, nói: “Thùng nước nặng, ta xách giúp cô.”
Hương Lan vội vàng đoạt lấy, nói: “Sao có thể như vậy được!”
Tống Kha khăng khăng xách thùng nước lên, nói với Hương Lan: “Đi đi, ta xách thay cô một đoạn.” Nói, vội đi hai bước, quay đầu cười cười với Hương Lan, “Đã nói với cô từ lâu, nếu trong lòng băn khoăn thì làm bao đựng văn phòng tứ bảo coi như cảm tạ ta.”
Hương Lan nhìn nụ cười của hắn, trong lòng chẳng biết vì sao tuôn ra một dòng nước ấm, thiếu niên này giơ tay nhấc chân quá giống Tiêu Hàng, giống đến mức làm nàng nhớ tới thời gian đơn thuần, điềm đạm, đẹp đẽ niên hoa nhất trong kiếp trước, khi đó nàng và Tiêu Hàng ngọt ngào, mặn nồng âu yếm, cùng ngâm thơ tác đối, trâm hoa đấu cỏ, như hình với bóng, dù lưu đày sung quân, cũng cùng nâng đỡ trong hoạn nạn, sống chết bên nhau. Mà cuộc sống sau chuyển thế đã chôn vùi quý nữ Thẩm Gia Lan cao khiết ưu nhã ngày xưa, hiện giờ nàng bị nghiền nát như hạt bụi, giãy giụa cầu sinh, năm tháng khắc nghiệt đã làm nàng có chút mỏi mệt. Trên người Tống Kha có bóng dáng nàng tham luyến, nhưng hắn là thiếu gia địa vị cao, nàng chỉ là một nha đầu hèn mọn.
Hương Lan cúi đầu đi theo Tống Kha, đi qua một ngã rẽ, Hương Lan nhẹ giọng nói: “Đưa đến nơi này thôi, nô tỳ cảm ơn Tống đại gia.”
Tống Kha hơi nhíu mày vì thái độ xa lạ của nàng, nhưng cũng biết không tiện đưa tiễn nữa, đặt thùng nước xuống, môi giật giật, lại không biết nên nói gì, đành phải nhìn Hương Lan cố sức kéo thùng nước từng bước đi xa.
Hương Lan trở về tiểu viện, Tào Lệ Hoàn kêu nước rửa mặt sớm đã mất kiên nhẫn, Hương Lan đặt ấm nước lên bếp lò, hơi có chút thất thần, chờ nước sôi, bèn bưng một chậu nước ấm cho Tào Lệ Hoàn trước, lại pha một bình trà nóng đưa đến phòng ngủ của Tào Lệ Hoàn. Sau đó mới lấy chỗ nước còn thừa về phòng mình, vắt khăn ấm cho Tư Xảo lau mặt, lại tìm thuốc giúp nàng uống. Tư Xảo vẫn lải nhải nói mình hối hận vân vân, Hương Lan khuyên hai câu, lại chỉ điểm chút công việc hầu hạ Tào Lệ Hoàn, Tư Xảo lập tức coi Hương Lan trở thành tri tâm, mở miệng là kêu “em gái”, tỏ vẻ thân thiết. Sau khi dùng xong cơm trưa, Tư Xảo nặng nề ngủ, Hương Lan tìm con ếch xanh lục ngọc Tống Kha đưa nàng từ trong bao quần áo, đặt trong lòng bàn tay nhìn hồi lâu, lại yên lặng cất về chỗ cũ.