Hiện giờ Tào Lệ Hoàn sống không dễ chịu. Lúc trước Triệu Nguyệt Thiền quản việc nhà, cùng Tào Lệ Hoàn còn có vài phần tình mọn, đám nha hoàn vυ" già còn có vài phần tôn kính, từ khi Tần thị trông nom việc nhà thì thu lại quyền hành, ăn mặc chi phí của Tào Lệ Hoàn kém xa lúc trước, nàng ta lại là người keo kiệt, không chịu thưởng tiền khơi thông, nên bọn kẻ dưới càng thêm cắt xén La Tuyết Ổ.
Tào Lệ Hoàn giận dữ khi thấy đồ ăn càng ngày càng không ra gì, mỗi ngày cũng không đưa điểm tâm tử tế, tự mình dẫn Hủy Nhi đi phòng bếp làm ầm ĩ, quản phòng bếp là vợ Vượng Tài, dựa nghiêng trên khung cửa, vừa xỉa răng vừa nói: “Trước mắt mùa màng không tốt, ngay cả lão phu nhân đều giảm ba món ăn, cô nương bữa bữa có cá có thịt, sao còn không biết đủ thế? Nếu cô nương muốn ăn khác, chính mình đào bạc mua đi, cứ thoải mái dùng bếp lò phòng bếp. Hôm kia, mợ Lâu muốn ăn canh nấm, dù vẫn ghi vào phòng thu chi của Đại phòng nhưng vẫn ra ngoài mua nấm về làm đấy, cô nương không phục thì tìm phu nhân đi, đây là phu nhân hạ lệnh.” Nói xong, quăng mành vào phòng.
Trong cơn giận dữ, Tào Lệ Hoàn đi tìm Tần thị tố khổ, hung hăng tố cáo vợ Vượng Tài. Tần thị nghiêm mặt nói: “Thế nhưng lại có nô tài như vậy? Ta phải lập lại quy củ. Chẳng qua năm nay mùa màng không tốt thật, nương nương trong cung còn cắt giảm phí tổn. Người trong phủ chúng ta cũng không thể quý giá hơn Thái Hậu, các nương nương chứ? Cho nên phân lệ trong nhà đều cắt giảm, ngay cả Khởi tỷ nhi muốn ăn thêm một chén canh nấm tuyết, còn xin ta nửa ngày, sau đó thêm bạc mới làm được một chén.” Ý lời trong lời ngoài là muốn tiếp tục ăn ngon uống tốt ở Lâm gia thì không có cửa đâu! Thèm ăn thì tự mình thêm bạc làm đi. Tần thị chưa nói được vài câu đã bưng trà tiễn khách, cuối cùng tống cổ nha đầu Lục Lan bên người tặng tiền thưởng cho vợ Vượng Tài, khen nàng ta đã làm tốt.
Tào Lệ Hoàn trở về tất nhiên lại phát một trận hỏa lớn, Hương Lan trốn ra ngoài, Tào Lệ Hoàn luyến tiếc đánh Hủy Nhi, lại không tốt quở trách Hoài Nhụy, cầm chổi lông gà đuổi chó hung hăng đánh vài cái, lại không giải được hận, quăng ngã một chén trà.
Hương Lan không chỗ để đi, bèn dạo một vòng qua Tri Xuân Quán. Vừa lúc Tiểu Quyên đang trông bếp lò ở phòng trà, thấy Hương Lan tới vội vàng bảo nàng ngồi ghế gỗ, chạy nhanh như chớp, cầm hai miếng bánh đậu xanh cho Hương Lan ăn, cầm ly của mình rót trà cho Hương Lan uống.
Hương Lan cười nói: “Không cần vội, chị ngồi không được bao lâu còn phải trở về. Vị chủ nhân kia của chị không dễ hầu hạ, chị cũng không dám ở bên ngoài quá lâu.”
Tiểu Quyên nhét cái ly vào tay Hương Lan nói: “Đúng thật, trên dưới phủ đều nói Hoàn cô nương không tốt, đã hẹp hòi lại thích phô bày giàu sang, giả dối, không có khí độ của đại gia. Dù sao chị cũng phải cố chịu, chờ nàng gả chồng, chị sẽ cách nàng rất xa, Đại cô nương, Nhị cô nương và Tứ cô nương Đại phòng đều dễ hầu hạ hơn nàng.” Quạt bếp lò hai lần, nhỏ giọng nói, “Cuộc sống của em tốt hơn nhiều rồi, Đại phu nhân vừa tới, trên dưới Đại phòng như thay trời đổi đất, không được mấy ngày đã hung hăng phạt Ngâm Liễu, đó là đứa thích đánh chửi nha đầu bé nhất, lại phạt mợ Cả vài lần, hiện giờ trong phòng thật yên tĩnh.”
Hương Lan nhìn khuôn mặt tròn tròn và đôi mắt cười cong cong của Tiểu Quyên, cũng mỉm cười. Từ khi vào phủ Lâm tới nay, nàng thấy Tiểu Quyên là cô gái chưa từng tính kế, cũng là người bạn đầu tiên nàng kết giao ở trong phủ, hai người ở bên nhau đều cảm thấy khoan khoái. Nàng vốn dĩ muốn tìm hiểu tin tức, nhưng lúc này lại nghỉ suy nghĩ, không muốn nhớ tới những chuyện sốt ruột ở La Tuyết Ổ, chỉ nhỏ giọng nói chuyện phiếm với Tiểu Quyên, nói cha mẹ người thân trong nhà, lại kể chút việc vặt ngày thường.
Chính lúc này thấy có một cô gái cao gầy đi đến, Tiểu Quyên cười nói: “Mới nãy còn muốn đi kêu chị, đúng lúc chị đã đến rồi, đây là chị Hương Lan em từng nói với chị, ngày đó vào phủ, em gặp chị ấy đã cảm thấy hợp ý, nói mãi không hết chuyện.” Lại nói với Hương Lan: “Chị ấy là Đinh Lan, đừng thấy chỉ hơn chúng ta một hai tuổi, chính là nha hoàn hạng nhì đấy, ít nhiều chị ấy thường thường che chở em, nếu không em thật không xong.” Nói xong lè lưỡi.
Hương Lan cười chào hỏi: “Chị Đinh Lan.” Thấy Đinh Lan mặc áo màu chàm sa tanh khá mới, sau vai viền chỉ màu trắng, phía dưới mặc váy màu xanh, mặt vuông, lông mày nhạt đến mức không nhìn ra, dùng bút vẽ lông mày rất dài, mắt hạnh, miệng hơi rộng, cười lộ ra hàm răng trắng, dù không thập phần mỹ lệ, nhưng nói năng dịu dàng, làm người vừa gặp đã có thiện cảm.
Đinh Lan cười xua xua tay: “Gọi “chị’ gì chứ, không duyên cớ gọi già rồi, Tiểu Quyên đều gọi ta là Đinh Lan, em cũng đừng khách khí.” Nhìn thấy bánh đậu xanh trong tay Hương Lan, giận lườm Tiểu Quyên nói, “Bánh đậu xanh này là của ngày hôm qua, không còn mới mẻ, lúc ta lại đây thấy đầu bếp đang hấp bánh phù dung trong phòng, ta đi lấy hai miếng tới.”
Tiểu Quyên vội vàng kéo tay áo Đinh Lan: “Chị điên rồi, để đám Nghênh Sương thấy, còn không xé chị!”
Đinh Lan cười chớp chớp mắt: “Không phải cả phòng bếp nhỏ đều là thiên hạ của Nghênh Sương, em yên tâm đi, lòng chị hiểu rõ.” Nói xong đi ra ngoài. Không bao lâu trở về, trong khăn có mấy miếng bánh phù dung nóng hổi, tay kia cầm một chiếc ấm gốm cúc vạn thọ, thu xếp nói: “Mau lấy mấy cái ly tới, nơi này là trà mật đấy, sáng sớm pha cho phu nhân nhưng bà không uống hết nên cho chị Hồng Tiên, Hồng Tiên ngại quá ngọt, đặt ở trong phòng bếp không có người uống, chị lặng lẽ hỏi qua rồi mang sang đây, chúng ta pha trà nóng, ăn bánh.”
Tiểu Quyên vội vàng xách ấm đồng pha nước trà, ba người ngồi bao quanh bên nhau, ăn bánh uống trà, Hương Lan tận lực giao hảo, Đinh Lan cũng hiền hoà, lại có Tiểu Quyên ríu rít, ba người vui sướиɠ cười cười nói nói. Đinh Lan là con của người hầu trong phủ, tuổi nhỏ đã vào phủ, ở Tri Xuân Quán làm ít chuyện vặt, sau tuổi dần lớn, Triệu Nguyệt Thiền đuổi hết đám nha đầu quyến rũ vũ mị đi, thấy nàng cũng không mỹ lệ lắm, lại thành thật lanh lợi, giao việc cho đều tận tâm kiệt lực làm, bèn giữ nàng lại, qua mấy năm, thăng lên hạng nhì.
Hương Lan ăn một miếng bánh, uống một ngụm trà mật ấm áp, hỏi: “Lại nói tiếp, hôm nay cô nương bọn em thêm phiền toái cho phu nhân, nói thức ăn không tốt bằng lúc trước, giảm phân lệ, cũng không đưa điểm tâm đúng hạn, dù đưa tới cũng chỉ có bốn năm miếng, không đủ ăn. Không biết vài vị ca nhi, tỷ nhi khác có giảm phân lệ không?”
Tiểu Quyên nhai bánh, hàm hàm hồ hồ nói: “Cô nương các chị nhiều chuyện, nàng đánh nhau với Lưu Bôi ở ngoài Thọ Hi Đường, toàn phủ đều biết! Lưu Bôi còn vì nàng chịu mười gậy, thật là không làm mộng đẹp.”
Đinh Lan lão luyện hiểu biết hơn Tiểu Quyên, dường như hiểu rõ vì sao Hương Lan nói những lời này, nhìn nàng cười cười, nói: “Đồ ăn đều giảm, chỉ là… lệ bạc mỗi tháng lại tăng, tăng bạc rồi trợ cấp vào thức ăn.” Nói xong thì ngậm miệng, chuyển chủ đề câu chuyện sang hoa văn trên quần áo Tiểu Quyên.
Hương Lan ngẩn người, trợn tròn mắt. Ai nha, đạo hạnh của cô Tào này so với phu nhân thật quá nhỏ bé! Phu nhân giảm phân lệ ăn dùng, lại tăng tiền tiêu hàng tháng của các chủ tử, chỗ bạc tăng kia trực tiếp trợ cấp vào đồ ăn, bình mới rượu cũ, các chủ tử ăn dùng vẫn giống trước đây, chỉ có mỗi Hoàn cô nương khác trước. Nàng ăn uống ở miễn phí trong phủ, trong phủ không cho nàng tiền tiêu hàng tháng. Việc này hoàn toàn là nhằm vào Tào Lệ Hoàn, thế mà vị cô nương này còn không biết điều, không hỏi rõ tình huống đã tìm phu nhân náo loạn, không chừng người ta còn đang cười sau lưng nàng đấy!
Hương Lan có chút cảm khái, trong lòng tính toán mấy tháng nữa, Tào Lệ Hoàn sẽ gả chồng, mình là nha đầu Lâm gia, đương nhiên không thể đi cùng ra ngoài, tất nhiên sẽ lại đổi chủ nhân hầu hạ, lập tức hỏi dăm ba câu vòng vèo với Đinh Lan về tính tình của vài vị tiểu thư thiếu gia trong phủ. Đinh Lan kể hết những gì nàng biết cho Hương Lan nghe, chẳng mấy chốc qua thời gian hai chung trà, Hương Lan đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi, Đinh Lan đưa cho Hương Lan một nắm hạt dưa và hạnh khô, cười nói: “Lúc nào rảnh rỗi cứ lại đây tìm chị và Tiểu Quyên la cà.”
Tiểu Quyên cười nói: “Tên hai người đều mang một chữ ‘Lan’, chả trách chẳng khác nào chị em.”
Hương Lan cũng có chút lưu luyến không rời, ước định lần sau nhất định ngồi lâu hơn, lúc này mới quay lại La Tuyết Ổ.